Xuân Cầm mặt đỏ bừng, nỉ non nói: “Nô tì tự chủ trương, ngăn các nàng lại, thỉnh tướng công trách phạt.”
“Trách phạt tội gì a?”
Lăng Phong trêu đùa: “Nên ngợi khen mới đúng. Đợi ngày mai, ta sẽ đi tìm các nàng ấy!”
“A! đúng rồi, Nhị nương cùng Tam nương nói chuẩn bị tiệc tối, hỏi người có muốn qua cùng ăn không?”
Hạ Kỳ nói.
“Này rất tốt, chúng ta cùng đi ăn.”
Lăng Phong nói với Tây Môn Đình Đình.
Tây Môn Đình Đình gật gật đầu, dù sao ở thân phận mà nói, Tần Thục Phân chính là mẹ chồng của nàng, mẹ chồng kêu ăn cơm, nào có đạo lý không đi.
Hai nàng hôm nay tay chân cũng không được nhanh nhẹn, tới hơn nửa ngày mới giúp Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình mặc quần áo chỉnh tề.
Lăng Phong ôm Tây Môn Đình Đình giúp nàng đi tới Kim Phượng Các, ở đó đang rất náo nhiệt, Tây Môn Đình Đình luôn mồm mắng Lăng Phong là một sắc lang hoang dâm vô đạo. Lăng Phong lập tức nói với nàng một câu, cũng không biết là ai? Mới vừa rồi còn khóc sướt mướt đến yêu cầu mình vui vẻ a? Lời này vừa nói ra, làm Tây Môn Đình Đình xấu hổ đến mức hận không có cái lổ nào để chui xuống.
Vợ chồng hai người, cười nói nhốn nháo một đường đi tới Kim Phượng Các.
Lăng Phong vừa bước vào đại môn Kim Phượng Các, liền thấy mấy nữ nhân kia của mình, Tần Thục Phân, Hà Bích Tú, Từ Tử San, Tống Ngọc Chi, thậm chí cả Nam Cung Vân, Nam Cung Tình các nàng đều ở đó, mà Kỷ Nhược Yên, Quý Nhược Lan, Bạch Lộ, Trầm Nghi Quân, Đổ Tử Lý, Hà Nguyệt Mai cùng Tố Hoa bát nữ các nàng ra vẻ tỳ nữ, toàn bộ đang bận lên, vui vẻ hòa thuận.
Thấy Lăng Phong đến đây. Quý Nhược Lan các nàng, bỏ việc đang làm, vội vàng khấu kiến Lăng Phong.
“Tất cả đứng lên, như thế nào các nàng nhìn thấy ta, lại trở nên gượng ép như vậy?”
Lăng Phong xua tay bất mãn nói.
Thiếu gia đã nói như vậy, tất cả đứng lên đi.”
Quý Nhược Lan là người thứ nhất đứng lên.
Hiện lên một cái bàn ở đại đường có thể chưa hai ba mươi người, trên bàn có tám nồi lẩu, ba người có thể sử dụng một cái nồi lẩu được làm bằng đồng,ở giữa nồi là một cái ống khói nhỏ hình tròn. Bởi vì đã sớm châm than. Đáy nồi chốc lát sau liền thông suốt.
Tám nồi lẩu cùng một chổ thật đúng là đồ sộ, ở đáy nồi là một mãng ớt hồng trong nồi sôi lên không thôi. Hơi cay bốc lên làm cái mũi của Lăng Phong ngưa ngứa.
Thớ thịt dê được cắt mỏng như cánh ve, gần như từng mảnh đều bằng nhau. Tri kỷ Trầm Nghi Quân thấy Lăng Phong đã rất muốn ăn, vội vàng giúp Lăng Phong thả vào vài miếng, dùng muôi múc cho Lăng Phong.
Lăng Phong không để ý thất thố, mặc cho miếng thịt kia vừa được nhúng chìm vào trong nước dùng. Liền đem ăn, vừa vào trong miệng vị lẩu cay nồng, liền chiếm lĩnh toàn bộ vị giác của Lăng Phong.
Một cỗ nhiệt khí từ trên mặt thẳng vọt tới lòng bàn chân, trên trán lập tức toát ra một ít mồ hôi. Lăng Phong ha lên miệng, hô to: “Thật sướng, thật sướng, đây mới gọi là chính tông xuyên vị lẩu.”
Bản thân bị cay run rẫy không thôi.
Chúng nữ thấy Lăng Phong thích, cũng thử một chút. Tây Môn Đình Đình, Từ Tử San, Hà Bích Tú, Kỷ Nhược Yên chúng nữ. Không một chút lập tức phun ra, mở ra đầu lưởi, lấy tay không ngừng quạt gió, cấp bách hô: “Nước, nước.”
Tỳ nữ theo hầu, vội vàng đi chuẩn bị một khối băng, cho các nàng một khối ngậm tại miệng. Lúc này mới làm các nàng dễ chịu đi.
Bất quá Nam Cung Vân bên kia, lại làm Lăng Phong thất vọng cực kỳ. Vốn muốn nhìn một chút Nam Cung Vân đoan trang, sau khi bị cay, sẽ có biểu hiện gì. Đáng tiếc, xem nàng vẫn bình thản, trên mặt căn bản không có một chút phản ứng, vẫn ăn rau cải trắng.
“Vân nhi?”
Lăng Phong thử hỏi: “Nồi lẩu này có vị ra sao?”
Nam Cung Vân lấy khăn tay lau khóe miệng một chút, thản nhiên cười nói: “Không tồi a, nhưng lại không có cay.”
Nói xong, cứ thế múc một chén nước dùng đang sôi để tự mình thử, nhấm nháp một phen, bỗng nhiên lại khẻ gật đầu, đem bát đưa qua, dùng thìa múc một chén canh nồng đậm, ôn nhu nói: “Hảo đệ đệ, đáy nồi dùng các loại dược liệu quý hiếm làm nguyên liệu nấu ăn nấu thành, phi thường bổ dưỡng, đệ đệ liền uống một chén đi.”
Trán Lăng Phong toát ra một trận mồ hôi lạnh,ánh mắt nhìn đáy nồi một chút, chỉ toàn là ớt mỡ đỏ thượng hạng. Vừa rồi miếng thịt dê nhúng vào canh đậm đặc ở đáy nồi đó, đã làm mình cay đến toát mồ hôi. Hiện giờ muốn hắn uống một chén canh đầy gia vị ở đáy nồi, Lăng Phong không biết còn có thể sống đến ngày mai hay không?
Chính là, Lăng Phong thật sự không đành lòng phụ tâm tình chờ mong của Nam Cung Vân. Theo ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng là rất hy vọng mình uống một chén.
Nam tử hán đại trượng phu, lại há có thể bị tiểu nữ trước mặt dọa. Lăng Phong trái tim như đứng lại, bưng chén lên, vài hơi đã cạn chén canh kia.
Phún lữa. Toàn thân như bị thiêu đốt lên. Một cỗ nóng rực không thể chịu đựng được, theo Lăng Phong toàn thân lan tràn.
Lăng Phong kiệt lực nhìn xuống, không thể mất mặt, Vân nhi không phải nói là không có cay sao? Nam tử Hán đại trượng phu, không có gì lớn, nhịn xuống. Lăng Phong tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng là loại mức độ cay này, thực không phải bình thường người có thể chịu được.
“Đệ đệ, trán đệ đệ đổ mồ hôi kìa? Có phải là rất cay không? Nếu phải, lấy mấy khối băng lạnh thử đi!”
Nam Cung Vân ân cần móc khăn tay ra, hết lòng giúp Lăng Phong lau.
Lăng Phong thật ra rất muốn đem một ít băng lạnh nuốt vào trong bụng, nhưng mà ở trước mặt Nam Cung Vân, Lăng Phong tuyệt đối không thể mất mặt. Mạnh mẽ nở một nụ cười khổ, cực lực khống chế được cay đến không ngừng run rẩy đầu lưỡi, rung giọng nói: “Vân tỷ nói rất đúng, cay thế này còn chưa đủ cay, ngày khác nói với phòng bếp, tiếp tục cho cay hơn nữa. Đồ chơi này, chỉ có vẻ thôi!”
“Nhưng mà, Vân tỷ đột nhiên lại cảm thấy cay rồi.”
Nam Cung Vân vẽ mặt đang đắc ý, lập tức lại biến sắc nói: “Xuân Cầm, cay chết ta, mau lấy khối băng.”
Lăng Phong nhất thời như muốn ngất, sau đó, chúng nữ một đám ôm bụng che miệng cười khanh khách không ngừng, Lăng Phong mới vừa rồi bị Nam Cung Vân đùa giỡn một phen . . .
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 242: Tề Nhạc