Ngô Sở Úy đột nhiên không biết nên nói gì, nhiệt độ điện thoại hơ muốn đỏ cả mặt.
“Sao vậy? Gặp phải phiền toái gì sao?” Uông Trẫm hỏi.
Được thần tượng quan tâm như vậy, trong lòng Ngô Sở Úy kích động một trận. Không thể làm gì khác hơn hướng mặt ra ngoài cửa sổ, để gió đêm giúp cậu hạ nhiệt một chút.
“Không có, tôi sống tốt vô cùng, còn anh?”
Uông Trẫm nói, “Vẫn vậy.”
Ngô Sở Úy cười cười, “Tôi đột nhiên nhớ tới việc trước đây anh hóa trang tôi thành ba tôi, giờ nhớ lại vẫn còn rất cảm động, hôm đó mẹ tôi cười rất vui vẻ mãn nguyện.”
Uông Trẫm không nói gì.
Ngô Sở Úy lại nói, “Còn có Khương Tiểu Soái, để cho anh hoá trang thành con gái. Nhớ tới bộ dạng cậu ta lúc đó tôi chỉ muốn cười, anh thật là giỏi, ha ha ha…”
Uông Trẫm mở miệng hỏi, “Cậu là muốn tôi dạy cậu hóa trang?”
Ngô Sở Úy không khỏi kinh ngạc, “Sao anh biết được?”
“Đoán.” Uông Trẫm nói.
Ngô Sở Úy càng nóng lòng, thần tượng đúng là thần tượng, mới nói chuyện mấy câu, liền đoán được tâm tư của cậu.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, nếu tôi muốn biến một người da đen thành trắng, phải làm sao?”
“Thay đổi tướng mạo sao? Hay là thay đổi màu da?”
Ngô Sở Úy nói: “Đúng là đổi màu da.”
Uông Trẫm nói ra trình tự vô cùng phức tạp, nào đổ khuôn vừa tráng sáp, rất rườm rà. Ngô Sở Úy thật sự nghe không hiểu, liền ngắt lời anh nói, “Không cần quá thật, chỉ cần đổi thành trắng, tốt nhất là tùy tiện chạm vào không bay màu.”
“Vậy trực tiếp dùng thuốc màu.”
Uông Trẫm vừa nói xong, Ngô Sở Úy chợt nghe cửa phía sau vang lên. Lập tức tắt điện thoại, xoay người, Trì Sính đang đi về bên này. May là cửa phòng ngủ và sân thượng còn cách một đoạn, đủ để Ngô Sở Úy kịp dấu điện thoại.
Trì Sính đẩy Ngô Sở Úy vào góc tường, trầm giọng hỏi, “Trễ vậy rồi còn không ngủ, ở đây làm gì?”
“Hít thở không khí.” Ngô Sở Úy nói.
Bàn tay Trì Sính túm lấy vai Ngô Sở Úy, “Sao không ở sân thượng phòng chúng ta hít thở không khí? Sau phải lén lén lút lút chạy tới đây?”
Ngô Sở Úy bị đau, cắn răng nói, “Tôi tiện thể qua xem Đâu Đâu luôn!”
Ánh mắt lạnh lùng của Trì Sính nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thẳng vào mắt Ngô Sở Úy, khiến cậu cảm giác cực kỳ áp lực.
“Nói thật đi!”
Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng nói, “Tới đây gọi điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính liếc mắt, buồn buồn nói, “Gọi cho một nữ nhân viên của công ty, muốn hỏi thăm cô ấy một chút, xem có cửa hàng trang điểm nào mở cửa hai mươi bốn tiếng không. Tôi muốn mua một ít thuốc màu hóa trang, vẽ lên người Đâu Đâu…”
Ngô Sở Úy biết rõ tính Trì Sính, nhắc ai cũng đừng nhắc đến Uông Trẫm. Mà nữ nhân viên lại phù hợp với việc Ngô Sở Úy lén Trì Sính gọi điện, nên mới viện lý do như vậy.
Trì Sính nâng cằm Ngô Sở Úy hỏi: “Thật vậy?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính vốn còn chút hoài nghi, nhưng thấy bộ dạng Ngô Sở Úy có vẻ thành thật, thật không nỡ trách móc nặng nề. Liền một tay kéo Ngô Sở Úy qua, làm bộ giận đá vào mông cậu một cái.
“Cậu sao ngu vậy? Dùng thuốc màu làm gì? Vừa khó khăn vừa hại da!”
Ngô Sở Úy bĩu môi, “Vậy làm sao bây giờ? Anh tưởng tôi không biết sao, có thể giúp nó trong thời gian ngắn trắng ra.”
“Không phải có thể dùng mắt kính màu sao? Lúc đeo vào có thể thay đổi màu sắc vật thể, đen nhìn thành trắng, trắng nhìn thành đen. Cậu trực tiếp mua cho nó mắt kính như vậy, muốn biến trắng thì trắng, muốn đổi trở về thì tháo ra là được. Như vậy, cần gì hoá trang với cải trang.”
Ngô Sở Úy vừa nghe liền động tâm, “Thật có loại mắt kính này?”
“Kính X quang còn có, huống hồ loại mắt kính này.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nhất thời lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng, đấm nhẹ vào ngực Trì Sính mấy cái.
“Cũng là anh thông minh.”
…
Lúc Uông Trẫm nghe điện thoại là đang lái xe, Uông Thạc ngồi ở ghế bên cạnh tài xế. Ánh mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên thực tế vẫn luôn dõi nghe.(Thạc tái xuất giang hồ.. đại loạn.. đại loạn..)
“Là ai gọi điện vậy?” Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm tùy ý ném điện thoại sang một bên, nhàn nhạt nói, “Ngô Sở Úy.”
“Cậu ta?” Uông Thạc liếc xéo Uông Trẫm, “Nhờ anh dạy cậu ta hóa trang?”
“Hỏi ta làm sao đem người da đen biến thành da trắng.”
Uông Thạc cười như không cười nói, “Nếu tôi tính không nhầm, Bắc Kinh hiện giờ là hơn một giờ sáng rồi? Quá nửa đêm không ngủ được, lén lút gọi điện cho anh, chỉ để hỏi anh cách làm trắng?”
Uông Trẫm ừm một tiếng.
Sau một lúc im lặng, Uông Thạc đột nhiên nói ra hai chữ.
“Rất tốt.”
(Thạc ơi đầu em nghĩ cái cm gì thế..)
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Cương Tử liền chỉ Ngô Sở Úy cách làm loại mắt kính này. Ngô Sở Úy che trước mắt Đâu Đâu, vì vậy lúc nhóc tỉnh lại thấy trời tối đen, vì vậy lăn ra ngủ tiếp.
Tới gần buổi trưa, Cương Tử mới đem mắt kính tới.
Quả nhiên như Trì Sính dự liệu, lừa gạt Đâu Đâu căn bản không cần phí nhiều công sức, chỉ cần một mắt kính và một lời nói dối là xong.
Ngô Sở Úy quay qua Đâu Đâu nói, “Đây là mắt kính ma thuật, có mắt kính này, con muốn trắng sẽ trắng, muốn đen sẽ đen, hơn nữa con muốn biến ai thành đen thì người đó sẽ biến thành đen.”
Đâu Đâu lập tức nói, “Con muốn mọi người đều biến thành đen, chỉ có một mình con trắng nhất!”
Cứ vậy, nguyện vọng của nhóc thành hiện thực.