“Trừ điểm, không có máu.”
Hạ Phù nói từng chữ nhưng giọng nói hắn rất êm tai, kết hợp với gương mặt đẹp trai lạnh lùng không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Trừ điểm đồng nghĩa với không có máu.
Huyết tộc rất khó giáo dục, cho nên vì để đám Huyết tộc này không gây chuyện, học viện đã nghĩ ra biện pháp như thế. Huyết tộc đánh nhau, trốn học, tất cả đều bị trừ điểm, trừ điểm sẽ không phát lương thực.
Không phát lương thực! Trẫm phải đi cướp bệnh viện. Đừng cản trẫm!
Minh Thù không tìm được túi sách của mình, cũng không biết là đánh mất hay là quên mang, cô từ trên sô pha đứng dậy theo Hạ Phù ra ngoài.
Bây giờ là lúc nghỉ trưa, chỗ ở của Hạ Phù là một chung cư, cửa phòng xung quanh đều đóng chặt. Hạ Phù xuống lầu hơi nhanh, khiến Minh Thù phải nhanh chóng chạy theo hắn.
Thời tiết rất nóng, Minh Thù đứng trong hành lang không muốn ra ngoài.
Cô là Huyết tộc thuần chủng, nên vô cùng chán ghét ánh mặt trời.
Hạ Phù đột nhiên quay trở lại mở dù trong tay. Minh Thù mỉm cười đi tới, Hạ Phù nghiêng dù ngăn cản ánh mặt trời.
Trên lối đi bộ có người quấn như bánh chưng, vừa nhìn đã biết chắc đây là Huyêt tộc.
“Tại sao cậu muốn cứu tôi?” Minh Thù hỏi.
“Đi ngang qua.” Hạ Phù đáp.
Minh Thù hỏi vài câu, đa số Hạ Phù chỉ trả lời hai chữ, nếu như cần trả lời quá dài, hắn không phải im lặng thì sẽ gật đầu hoặc lắc đầu.
Học viện Tường Vi cách nhà Hạ Phù không xa, đi qua hai con đường là đến.
Để chăm sóc cho Huyết tộc học viện Tường Vi bỏ công sức rất lớn, mọi chỗ đều được che ánh mặt trời có thể cho Huyết tộc đi qua.
Hạ Phù học khối mười một, Minh Thù học khối bảy, hai người đi hai hướng khác nhau. Hắn đưa dù cho Minh Thù, sau đó không nói gì nhanh chóng rời đi, như vừa nãy chỉ là tiện tay giúp cô.
Khối mười một, lớp bảy.
Nữ chính giả hình như cũng học lớp đó.
Minh Thù quyết định nhảy lớp.
Không ở bên cạnh nữ chính giả, thì làm sao có thể để cho cô ta cảm nhận được sự quan tâm như gió xuân của trẫm được chứ?
Khối bảy lớp hai mười ba, Minh Thù ung dung đi vào. Trong phòng học đã có người, ba tên Huyết tộc côn đồ đang vây bắt một người.
Người kia run rẩy, trên mặt còn rỉ máu, hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Minh Thù ung dung đi vào đụng phải bàn, phát ra tiếng động làm cho tên Huyết tộc côn đồ bên kia lập tức nhìn sang, sau đó chán ghét hừ một tiếng, tiếp tục bắt nạt người kia.
Minh Thù đi đến chỗ cách tên côn đồ không xa, đó là chỗ ngồi của cô.
Minh Thù suy nghĩ một chút liền quyết định ra ngoài.
Đi báo với giáo viên chuyện này, có thể thêm điểm có thêm đồ ăn.
Năm phút sau, giáo viên cầm giáo án bước vào phòng học, đánh mấy tên côn đồ một trận.
“Trừ điểm!”
Sau khi giáo viên đánh xong, đẩy mắt kính, hừ lạnh: “Tất cả trừ điểm!”
Sau khi giáo viên rời đi, Minh Thù mới bước vào phòng học, vừa vào đã bị tên côn đồ chặn đường.
“Con nhỏ chết tiệt kia chán sống rồi sao? Mày dám nhiều chuyện của tụi tao, mày muốn làm bạn với tên rác rưởi thấp kém này sao?
“Làm ơn nhường đường.”
Minh Thù mỉm cười: “Rác rưởi thấp kém không biết cản đường, xem ra các ngươi không bằng rác rưởi thấp kém rồi.”
Khốn kiếp! Lại dám mắng bọn họ!
Tên Huyết tộc côn đồ bị chọc tức: “Hay cho con nhỏ chết tiệt dám đối nghịch với bọn tao, kéo nó lại đây cho tao! Hôm nay, tao nhất định phải dạy nó một bài học.”
Minh Thù chạy ra bên ngoài hướng về phía phòng giáo viên hô to:
“Thầy ơi, có người muốn đánh em!”
Giáo viên mới vừa lên lầu lập tức chạy xuống, thấy mấy tên côn đồ chạy khỏi phòng, dáng vẻ hùng hổ muốn đánh Minh Thù, lửa giận lại bùng lên.
“Mấy người các cậu theo tôi qua đây!”
Đa số giáo viên trong trường đều do Huyết tộc đảm nhiệm, có con người nhưng cũng không phải người bình thường, cho nên những tên Huyết tộc này nào dám hỗn xược, hung tợn trừng mắt với Minh Thù vài lần, sau đó vùng vẫy theo sau giáo viên.
Giáo viên nhéo tai một người trong đó, vừa mắng vừa đi về văn phòng.
Minh Thù đi vào phòng học.
Người mới vừa bị bắt nạt ban nãy ngồi xổm ở đó nhìn Minh Thù đi qua, hắn có chút ngây người.
Hắn nhớ cô nữ sinh này là một Huyết tộc, thế nhưng trước đây cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, rất ít giao tiếp với bạn trong lớp, hành vi còn có chút quái lạ, bình thường còn bị Huyết tộc khác bắt nạt.
Hắn miễn cưỡng cười cười, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Minh Thù mỉm cười: “Cậu còn muốn ngồi chỗ tôi bao lâu nữa?”
Hắn nhìn xung quanh, lúc nãy mình chạy trốn không biết tại sao lại chạy xuống cuối lớp. Chỗ này là chỗ của cô gái Huyết tộc trước mặt. Hắn nhanh chóng đứng dậy, sẵn tiện dựng bàn học lên.
***
(*) Lolita: Chỉ những bé gái có ngoại hình nhỏ nhắn, xinh xắn, có suy nghĩ về tình dục sớm. (Định nghĩa dựa theo tiểu thuyết cùng tên)