Austin lúc đi ra khỏi tòa án còn xoa đầu cô, vẻ mặt anh có chút thất vọng, còn thấy có lỗi.
– Anh đã cố để bản án có thể tăng thêm vài năm nhưng mà không được.
Kaylin mỉm cười với anh, đối với cô hai mươi năm mà nói là không ít. Dù sao cô sống tận hưởng tới lúc đó cũng là đủ rồi. Sau này nếu Zane toại ngoại, vẫn muốn hành hạ cô thì cô cũng không còn gì nuối tiếc với cuộc đời này nữa.
Nhưng còn chưa kịp trả lời anh, một cái bạt tai làm cho Kaylin hoảng loạn ôm mặt không ngẩng đầu lên được. Austin thì lại quá bất ngờ, anh không nghĩ sẽ có chuyện này. Ngay sau đấy liền tức giận đẩy Keisha tránh xa Kaylin.
– Cô bị điên à? – Anh gằn giọng, tức giận nói Keisha.
Cô ta lúc này cũng không giữ được bình tĩnh. Cứ nghĩ chuyện vừa rồi, Kaylin sẽ rời đi để cho Zane quay về cuộc sống trước đây. Không ngờ cô lại nhận được tin như này. Nếu không phải vì Zane chặt mọi thông tin thì cô có thể biết được điều này sớm hơn để mà giúp anh. Nhưng cô biết quá muộn, thế nào cũng không thể xoay chuyển được tình thế.
– Vì mày mà anh ấy mới phải chịu cảnh này. Tao nên bắn chết mày khi còn nhỏ mới phải.
Keisha muốn đến gần để chạm vào Kaylin nhưng bị Austin giữ lại mà đẩy ra xa. Kaylin hoảng loạn lùi về phía sau, cô thấy Keisha tức giận như vậy thì cũng sợ. Không biết nếu điên lên thì cô ta có thể đánh chết cô ở đây cũng nên.
– Đủ rồi. Đấy là những gì cậu ta đáng phải chịu. Cô mù quáng quá mức rồi đấy. – Austin quát thẳng vào mặt của Keisha.
Hai người cứ cãi nhau qua lại, Kaylin không thể xen vào. Cô lo lắng muốn nghĩ cách, thật may mà chú cô cũng từ trong tòa án đi ra, liền đến cho người kéo Keisha rời đi.
Kaylin nhìn theo bóng dáng cô gái kia điên cuồng chửi mình như vậy, lại tự nghĩ đến bản thân mình. Keisha cũng có tình cảm với Zane, lại có thể bất chấp mọi thứ để giữ cho ngôi vương của anh không bị lung lay. Thế nhưng cô không như vậy, lại còn muốn anh bị mất đi quyền lực trong tay. Vì sao ư? Vì Keisha không giống cô. Keisha có thể mạnh mẽ, tự bảo vệ được bản thân, cho dù là Zane thì cô cũng có thể thẳng thắn mà không e ngại gì. Nhưng còn Kaylin thì khác, cô phải nhìn sắc mặt anh mà sống, thậm chí cô thích cái gì nhưng nếu anh không thích thì cô tuyệt đối không dám làm. Hai người tính cách khác nhau, vẫn là không thể chung một suy nghĩ được.
Một lúc sau, chiếc xe chuyên trở những tù nhân di chuyển ra ngoài. Kaylin không nhìn được vào bên trong nhưng đôi mắt cô vẫn đang hướng về chiếc xe. Cô có thể cảm nhận được là Zane đang nhìn mình. Trong lòng lại bị xáo trộn, cô bất giác tiến lên đi về hướng chiếc xe đang đi, thật may mà Austin còn giữ cô lại.