Chính vì như thế, Triệu Đoạt Thiên mới không thể che giấu được thực lực khủng bố của hắn, bởi vì hắn đã đến thời kỳ đột phá mấu chốt, lúc nào cũng có thể đạp bước vượt qua.
Hoặc là gặp được một cơ hội, trong nháy mắt đại triệt đại ngộ, hoặc là ba năm năm, thậm chí mười mấy hai mươi năm!
Đối với cao thủ cảnh giới này mà nói, 100 năm cũng không dài!
– Nếu ngươi đỡ được một chỉ tay của ta, ngươi có thể mang theo mẫu thân của ngươi đi! Triệu Đoạt Thiên chắp tay sau lưng, cổ khí thế trấn áp cửu thiên thập địa của hắn tự nhiên toát ra, không có một chút cố ý, làm người ta không nhịn được run rẩy. – Nhưng mà, nếu ngươi không đỡ được, ngươi phải hứa với ta một chuyện!
– Chuyện gì? Chu Hằng hỏi.
Tuy rằng Chu Hằng hết sức tự tin, nhưng tuyệt đối không dám coi thường ông cậu có danh tiếng thiên tài yêu nghiệt này, cũng không cho là mình nhất định có thể thành công. Cho nên hắn tuyệt đối không ôm đồm, tựa đưa mình vào tròng.
Hắn phải đỡ được một chỉ tay, không phải là né tránh một đòn này, đây là hoàn toàn khác.
Nếu tránh, Chu Hằng hết sức tự tin, Tấn Vân Lưu Quang Bộ không phải nói chơi. Nhưng muốn đỡ một chỉ tay, không thể nào dựa vào thân pháp, coi như bỏ thêm hạn chế rất lớn lên hắn, trói buộc năng lực mạnh nhất của hắn.[CHARGE=3] – Ở lại Triệu gia ba năm! Triệu Đoạt Thiên thuận miệng nói.
– Được! Chu Hằng ngẫm nghĩ, đồng ý.
Tuy rằng Chu Định Hải cũng có danh tiếng thiên tài, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở Nguyên Thạch Trấn, đặt ở môi trường lớn hơn, hắn liền trở nên cực kỳ bình thường. Nếu như muốn Chu Định Hải tới hoàn thành ước định này, trừ khi Chu Hằng trở thành Tiên trên chín tầng trời, dùng đại thần thông làm Chu Định Hải thoát thai hoán cốt, mới có khả năng làm được.
Cho nên muốn đón mẫu thân về, chỉ có dựa vào hắn!
– Đi theo ta! Triệu Đoạt Thiên xoay người bước đi, bước đi như rồng như hổ, mỗi một bước đều có một loại huyền diệu tự nhiên mà thành, làm người ta không tự chủ muốn làm theo, vô thức bị vị đại năng này ảnh hưởng.
Trong lòng Chu Hằng có đạo của mình, tự nhiên giữ vững bản tâm, không hề bị ảnh hưởng.
Hai người đi tới Võ Đấu Trường.
Gia chủ đại nhân muốn đích thân ra tay, chuyện này tự nhiên dẫn tới toàn bộ Triệu gia chấn động mạnh, đều tràn tới Võ Đấu Trường. Nhưng mấy trăm người lại lặng ngắt như tờ, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, đủ thấy quyền uy tuyệt đối của Triệu Đoạt Thiên.
– Ta sẽ không ra tay lưu tình! Triệu Đoạt Thiên nhàn nhạt nói.
Chu Hằng hít thật sâu, không chút cảm thấy đối phương nói ngoa, nam nhân này dù cùng là Linh Hải Cảnh, nhưng chiến lựcmạnh mẽ hơn người Mao gia không biết bao nhiêu lần!
Điều này rất bình thường, cũng như hắn có được lực lượng mạnh mẽ gấp 200 lần Khai Thiên Cảnh bình thường, Triệu Đoạt Thiên cũng yêu nghiệt như thế!
– Mời! Hắn hành lễ với Triệu Đoạt Thiên, đây là một cái tôn trọng của võ giả cảnh giới thấp đối với cường giả.
Triệu Đoạt Thiên toát ra tươi cười, vẻ mặt nghiêm lại, ngón tay chỉ ra.
Ầm!
Chu Hằng căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy không gian xung quanh hắn xuất hiện vô số ánh sáng, toàn bộ hóa thành những ngón tay, chỉ về phía hắn.
Ngập trời ngập đất, không đâu không có!
Đây là…. Vực!
Không có nguyên nhân, Chu Hằng chỉ là biết đó không phải võ kỹ, mà là kỹ thăng hoa, Vực Cảnh!
Thì ra, đây là cảnh giới Vực!
Ý chỉ ra, đánh nơi đó, ý niệm động, thiên hạ kinh!
Vực, là công kích cấp bậc thần thức, ý niệm dẫn động linh khí thiên địa, hình thành công kích không lọt giọt nước!
Nếu như nói Thế Cảnh còn có thể dựa vào Tấn Vân Lưu Quang Bộ để né tranh, như vậy Vực Cảnh này căn bản không có bất kỳ thân pháp nào tránh né được!
Niệm chỉ, đánh tới!
Làm sao trốn? Làm sao né? Làm sao cản?
Bụp bụp bụp, vô số lực chỉ tay điên cuồng đâm vào người Chu Hằng, ngay cả Chu Hằng muốn dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ tránh né cũng không làm được!
Từng đạo máu tươi bay ra, ngay cả thể chất của Chu Hằng sánh ngang pháp khí Sơn Hà Cảnh cũng vô dụng, lực công kích của Triệu Đoạt Thiên vô cùng đáng sợ, thể chất mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ như giấy ở trước mặt đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Chu Hằng là máu, xương cốt bên trong tỏa ra thần quang màu vàng đỏ.
Thần thái trong mắt Chu Hằng lóe lên rồi tắt, bùm một cái, hắn té xuống đất, mất đi tri giác.
Từ khi có thể tu luyện đến nay, hắn lần đầu gặp phải áp chế tuyệt đối này, loại cảm giác bất lực không có cách nào, không ngừng xoay quanh đầu trước khi hắn hôn mê.
Nếu không phải xương cốt của hắn cứng rắn như pháp khí Sơn Hà Cảnh, dưới một đòn này chỉ sợ không phải đơn giản là trọng thương ngất đi, mà sẽ trực tiếp mất mạng.
Chiến lực của Triệu Đoạt Thiên, khủng bố khôn cùng!
May mắn Chu Hằng gặp phải hắn, không phải Ứng Thừa Ân, bằng không… hắn sẽ vĩnh viễn không trở mình được!
Nhìn thấy xương cốt tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, mọi người Triệu gia đều lộ ra vẻ thân thiết, đây là huyết mạch xích kim của Triệu gia, không thể làm giả được!
Trải qua đại nạn gia tộc hơn 20 năm trước, Triệu gia vô cùng quý trọng mỗi một tộc nhân, tuy rằng Chu Hằng không phải họ Triệu, nhưng trong người hắn chảy dòng máu làm cho mọi người người Triệu gia sinh ra thân thiết cùng tiếp nhận.
– Chu Hằng… Tiêu Họa Thủy hô to, biểu tình của mẹ con Lan Phi thì phức tạp hơn nhiều. Còn Phong Liên Tình thì rất là hưng phấn, giống như hận không thể chạy lên đạp Chu Hằng hai cái, cái này gọi là cháy nhà hôi của.
– Dẫn hắn xuống, trị liệu cho tốt! Triệu Đoạt Thiên không nhìn tới bốn nàng, quay đầu căn dặn.
– Vâng, gia chủ đại nhân!
…………………
Không biết đã bao lâu, Chu Hằng bỗng tỉnh lại, muốn ngồi dậy, nhưng rên một tiếng liền nằm trở xuống, cả người đau đớn, tựa như mỗi một đốt xương, mỗi một miếng thịt đều vỡ thành ngàn vạn mảnh, động dậy một chút liền tác động toàn thân.
– Hằng nhi, con tỉnh rồi? Tiếng nữ nhân dịu dàng vang lên, trước mặt Chu Hằng xuất hiện một mỹ phụ trung niên, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu quan tâm.
Một cỗ tình cảm gần gũi không rõ bỗng trào ra trong lòng Chu Hằng, hắn kinh ngạc nhìn mỹ phụ ôn nhu này.
– Ta là mẹ của con!
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 242: Đỡ ta một chỉ