Thật sự nực cười!
“Không sao, nếu cô chết tôi đi theo cô, tôi nguyện ý.” Sở Bách Hà hào khí vỗ vỗ lưng của Kiêu Thiên Lý, một cái vỗ này của Sở Bách Hà, muốn vỗ Kiều Thiên Lý muốn ói máu.
Ra tay thật nặng!
Mọi người nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, có một loại cảm giác nhốn nháo, đây đều là cái gì với cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quên mất việc chính, đều nhìn Sở Bách Hà với Kiêu Thiên Lý xem náo nhiệt.
“Cô Kiều, còn chóng mặt không?” Giọng nói dịu dàng quan tâm của Sở Bách Hà vang lên, tay để trên thái dương của Kiều Thiên Lý mà âm thầm dùng lực.
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô.” Kiều Thiên Lý nhất thời rất đau, mặt mày đều có chút vặn vẹo, cô ta lúc này thật sự hận không thể lột da rút gân của Sở Bách Hà, nhưng cô ta biết cô ta bắt buộc phải nhịn.
Sở Bách Hà rất hài lòng gật đầu, lúc này mới dừng động tác mát xa lại, sau đó lại đứng vê chỗ cũ, đương nhiên, cô ta vẫn như cũ đứng bên cạnh Kiêu Thiên Lý, không có ý muốn rời khỏi.
Lúc sau, Kiều Thiên Lý đột nhiên nằm bò ra bàn, thân thể co giật, sùi bọt mép.
Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.
Con mẹ nó!
Cái này cũng được à? Giả vờ giống thật đấy!!
Người này không đi làm diễn viên thật sự là con bà nó đáng tiếc!!
Lần này Kiều Thiên Lý hành động nhanh, hơn nữa tình huống này nhìn quá dọa người, Sở Bách Hà đang nghĩ dùng cách gì
khiến Kiều Thiên Lý hiện nguyên hình.
“Mau, mau đưa cô Kiều đến bệnh viện.” Thư ký Lưu lại rất nhanh xông đến, trực tiếp đỡ Kiều Thiên Ký ra ngoài, sau đó gọi người đưa Kiều Thiên Lý đến bệnh viện.