Người đàn ông trung niên đã báo cáo hết tất cả những gì mình điều tra được.
Bao gồm cả việc Trần Anh Tuấn tìm người ám sát Dương Thanh, cũng đã được điều tra rõ ràng.
Tuy nhiên, tất cả những tin tức về Dương Thanh vẫn chỉ là thông tin hời hợt nhất.
“Ầm!”
Sau khi nghe người đàn ông trung niên báo cáo, Trần Hưng Hải đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, hai mắt đỏ bừng, quát lớn: “Lại là mày! Chỉ là một thằng ở rể mà dám đối đầu với nhà họ Trần tao, đúng là không biết lượng sức! ”
Lúc trước khi gặp Dương Thanh ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, vì Mục Đông Phong nhún nhường nên lão không dám tự tiện ra tay, dù sao thì con trai của Mục Đông Phong cũng bị Dương Thanh đánh gãy tay mà.
Mục Đông Phong không nói sẽ ra tay với Dương Thanh nên lão ta cũng không dám.
Nhưng bây giờ, Trần Anh Tuấn đã chết, mà cái chết lại có liên quan đến Dương Thanh, điều này khiến lão ta không thể nhẫn nhịn được.
“Ông chủ Mục!”
Trần Hưng Hải lập tức gọi điện cho Mục Đông Phong, trầm giọng nói: “Ông chủ Mục, chắc cậu đã nghe nói việc cháu trai nhỏ của tôi bị giết rồi phải không?”
Đương nhiên là Mục Đông Phong đã nghe được chuyện này, vội vàng hỏi: “Ông chủ Trần, tôi đang định gọi hỏi ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây”.
“Ông chủ Mục, không biết cậu đã điều tra về kẻ đã đánh gãy tay cậu Chấn ở Bắc Viên Xuân lần trước chưa?”, Trần Hưng Hải hỏi.
Mục Đông Phong sửng sốt, vội nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì”.
“Tôi đã điều tra cặn kẽ về nó rồi.
Thực ra, nó không phải là cậu ấm của gia đình quyền thế gì đâu, mà chỉ là một thằng ở rể mà thôi…”
Trần Hưng Hải nói hết những thông tin mà thuộc hạ lão đã điều tra được về Dương Thanh với Mục Đông Phong.
Mục Đông Phong không nói gì, cho đến khi Trần Hưng Hải nói xong ông ta mới hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến cái chết của cháu trai nhỏ của ông?”
“Mặc dù chưa có bằng chứng, nhưng theo như những gì điều tra được, thì cái chết của cháu trai tôi có liên quan đến Dương Thanh”.
Trần Hưng Hải nói: “Tôi định xử nó, muốn nói cậu biết trước.”
Mục Đông Phong vội nói: “Chuyện này, tôi cũng muốn góp sức, dám đánh gãy tay con trai tôi, tôi muốn nó phải chết!”
Vốn dĩ, Mục Đông Phong muốn đợi sau khi điều tra rõ ràng về lai lịch của Dương Thanh rồi mới ra tay, nhưng giờ cháu trai của Trần Hưng Hải đã bị giết, chắc chắn tin tức mà lão ta điều tra ra được sẽ không sai được.
Mục Đông Phong lập tức đồng ý ra tay, sau khi bàn bạc về biện pháp đối phó với Dương Thanh qua điện thoại xong, cả hai mới cúp máy.
Bên này, Dương Thanh và Tô San đã về đến khách sạn.
“Dương Thanh, đêm nay, cảm ơn anh nhé!”
Trước cửa khách sạn, Tô San nói với vẻ biết ơn.
Vốn dĩ cô ta định quyến rũ Dương Thanh, nhưng theo hiểu biết hiện giờ của cô ta về Dương Thanh, cô ta biết mình hoàn toàn không thể thành công.
Nếu làm quá, ngược lại sẽ khiến đối phương phản cảm.
Mặt khác, trong lòng Tô San cũng rất mâu thuẫn, một bên là cô bạn thân nhất của mình, một bên lại là chàng trai mà mình khó khăn lắm mới có cảm tình.
Cô ta rất trân trọng tình cảm giữa mình và Tần Thanh Tâm.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến Dương Thanh, cô ta lại không khống chế được mà muốn chiếm hữu anh.
Dương Thanh khẽ cười: “Không có gì!”
Nói xong, anh dứt khoát trở về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh nhận được điện thoại của Tô San.
“Dương Thanh, Trần Anh Tuấn chết rồi!”
Giọng Tô San mang đầy vẻ kinh hoàng.
Dương Thanh bình thản nói: “Đúng là ác giả ác báo, chết rồi cũng tốt, sau này chuyện hôn sự giữa cô và anh ta sẽ hoàn toàn chấm dứt”.
Nghe ra được sự bình tĩnh trong lời nói của Dương Thanh, nhưng trong lòng Tô San lại trở nên hỗn loạn.
Tuy rằng cô ta vẫn chưa biết Dương Thanh là ai, nhưng có một điều chắc chắn là Dương Thanh không phải là người đơn giản.
Cô ta đột nhiên rất lo lắng, sợ cái chết của Trần Anh Tuấn có liên quan đến Dương Thanh.
Cho dù Dương Thanh có giỏi đến đâu thì nhà họ Trần cũng không phải dạng vừa.
Hơn nữa, cho dù cái chết của Trần Anh Tuấn không liên quan gì đến Dương Thanh thì chắc chắn người nhà họ Trần cũng sẽ quy tội cho Dương Thanh thôi.
.
Truyện Phương Tây
Nếu vì mình mà Dương Thanh gặp nguy hiểm, Tô San sẽ áy náy chết mất.
“Thôi, không nói với cô nữa, Tâm gọi cho tôi rồi, chắc gọi bảo tôi đi dự đám cưới rồi đây”, Dương Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
Tô San ở phòng bên cạnh, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.
Chẳng mấy chốc sau, cô ta nhận được một cuộc gọi từ Tô Thành Vũ.
Vừa được nối máy, Tô Thành Vũ đã tức giận quát: “Tô San, nói cho bố biết, cái chết của Trần Anh Tuấn có liên quan gì đến con không? Còn nữa, người thanh niên đi cùng con tối hôm qua là ai?”
– —————————
.