“ Là anh hùng,” Khổng Lĩnh nói, “ nếu không có A Mộc, vị trí cảu bộ Hãn Xà sẽ bị Tô Hách Ba Thú đứng đầu bộ Hữu Hùng chiếm giữ, hắn cùng Phùng Nhất Thánh là kẻ địch, lại cũng là bằng hữu. Trong quán trà ở Đăng Châu có một đoạn như vầy, không biết có phải bịa đặt hay không, nói khi Phùng Nhất Thánh bắn thủng kỳ Hồng Ưng là biểu tượng tôn nghiêm của Biên Sa, đã cùng vỗ tay với Tô Hách Ba Thú, hai người đứng giữa thiên binh vạn mã nhìn nhau cười lớn, từ đó về sau trước khi chiến đấu đều chào hỏi nhau trước.”
Cao Trọng Hùng cầm bút, làm tư thế, như tiên sinh dạy học sinh đọc sách: “ Phùng tứng quân không có áo giáp, chắp tay đứng giữa trời tuyết, áo bào trắng bay phần phật, rất tiêu sái. Tô Hách Ba Thú khoác áo da cừu, cánh màn tuyết bay, chắp tay hành lễ với tướng quân, cao giọng nói —–.”
“ Xe lương của thiết kỵ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Cao Trọng Hùng đứng người, miệng còn chưa kịp khép lại, chỉ thấy đám người Khổng Lĩnh đứng lên, hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên phía sau hắn.
“ Chuẩn bị ổn thỏa hết rồi,” Khổng Lĩnh nói, “ Sáng nay Phí Thịnh đã qua kiểm tra, đợi chút nữa do kiều thiên nhai đưa ra khỏi thành.”
Thẩm Trạch Xuyên dùng chiếc quạt nhẹ nhành gõ phía sau vai Cao Trọng Hùng, nói: “ Ta là mãnh hổ Tô Hách Ba Thú Hữu Hùng bộ, mang theo rượu sữa ngựa của quê nhà, rượu ngon lắm, ta muốn đợi sau khi tướng quân uống xong rồi đánh nhau tiếp.”
Cao Trọng Hùng cuống quýt đặt bút xuống, xoay người hành lễ với Phủ quân.
“ Không cần vội,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ chính là cái gọi là ‘ Đại Chu binh sĩ tuyết Quan mộng, ai mà không biết Khóa thiên Thương’, trước kia sư phụ cũng thích nghe đoạn này.”
Hải Nhật Cổ đứng ở cửa đình, nói: “ Tô Hách Ba Thú, mãnh hổ Hữu Hùng, ta cũng biết.”
Dư Tiểu Tái đang nghe mê mẩn, hỏi tiếp: “ Sau đó hai người này thế nào?”
Khổng Lĩnh không trả lời, Hải Nhật Cổ cầm một quả điểm tâm trên bàn, cắn một miếng, nói: “ Tô Hách Ba Thú giết chết con trai của phùng nhất quán, cũng giết phùn nhất quán. Hắn bị A Mộc đuổi đánh khỏi Tỏa Thiên Quan, trước khi rút lui đến phía sau bộ Thanh Thử, đã từng đợi ở cách đạt lặc một thời gian dài.”
Đó là một kẻ kỳ quái.
Hải Nhật Cổ nhớ rõ Tô Hách Ba Thú, anh hùng mãnh hổ trong truyền thuyết, hắn ở cách đạt lặc tìm hoan mua vui, sau mỗi lần say đều muốn vỗ trống nhảy múa. Nam nhân tóc chấm bạc này, hắn còn chưa có già, lại như là đã chết rồi.
“ Ta có một bằng hữu,” dưới ánh lửa đỏ rực tô hách ba uống ngụm rượu, “ Hắn uống rượu sữa ngựa của ta, giết chết đám con của ta. Ta trả thù hắn, hắn liền rời bỏ ta.”
Hắn giơ ty lên úp ngược xuống, không còn một giọt nào.
“ Chúng ta là hùng ưng của hai bên đỉnh tuyết, phải chết trên tay đối phương.”
“ Đáng tiếc là hắn đã chết,” Hải Nhật Cổ ăn hết trái cây, “ hắn ở cách đạt lặc bị nhiễm phong hàn, bệnh năng không thể dậy nổi. Bộ Hãn Xà vây hắn, hắn một mình uống hết rượu sữa ngựa trong trướng, cưới cùng mang theo loan đao của mình, chết trên xa mạc. Bộ Hồ Lộc cắt đầu của hắn, cầm đi hiến cho A Mộc.”
Dư Tiểu Tái “ a” một tiếng, không nói gì nữa.
Mọi người trong Tâm trì đình bỗng chốc trầm mặc.
Cách Căn Cáp Tư dựa vào đầu của Tô Hách Ba Thú, đã khiến cho bộ Hồ Lộc trở thành bằng hữu của A Mộc, đồng thời cũng trở thành bằng hữu của Cáp Sâm. Vài năm sau, vó ngựa của Tiêu Phương Húc đạp đứt đầu Cách Căn Cáp Tư, lại vài năm sau…. Khổng Lĩnh không nói tiếp nữa.
“ Hải Nhật Cổ đến Biên Quận, Phủ quân còn muốn Hoắc Lăng Vân đi cùng à?” dieu ôn ngọc bỏ qua đề tài này, hỏi.
“ Hoắc Lăng Vân không đi Biên Quận,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài mành, nói đó có Hoắc Lăng Vân đang đứng, y nói, “ Hỏa súng của hắn phải đến phía bắc.”
Hôm sau Tiêu Trì Dã mang theo thiết kỵ quá cảnh, Thẩm Trạch Xuyên đứng trên đường trước cửa thành nhìn thấy cát vàng cuồn cuộn đang kéo tới đây. Mãnh liệng vòng xuống, ở trên đầu Thẩm Trạch Xuyên kêu hai tiếng, tiếp sau đó lại lần nữa bay lên cao, hướng về phía nam.
Phí Thịnh nghe thấy tiếng sấm rền vang của thiết kỵ, tiến lên muốn chắn cát vàng thay Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên thoáng dựng thẳng chiếc quạt lên, không để cho Phí Thịnh đứng phía trước mình.
Lãng Đào Tuyết Khâm đội trọng giáp, hơi thở cực nóng, ở đầu bên kia dẫn đầu thiết giáp chạy thẳng đến đây. Thẩm Trạch Xuyên dần dần lộ ra nụ cười, khi Tiêu Trì Dã gần đến thì y giơ cánh tay phải lên, khoan tay áo trượt xuống, lộ ra tý phược bên trong.
Tiêu Trì Dã mắt nhìn phía trước, không ghìm ngựa, khi qua Thẩm Trạch Xuyên thì thả cánh tay phải xuống, chỉ nghe một tiếng ròn vang, hai tý phược “ Phang” đập vào vào nhau, chỉ trong một cái nháy mắt, liền xoẹt qua.
Gió đưa tay áo bào của Thẩm Trạch Xuyên bay lên, y nói: “ Đại thắng.”
Tiêu Trì Dã cười rộ lên, hắn đón mặt trời chói chan tiếp tục thúc ngựa về phía trước, lớn tiếng nói: “ Đại thắng!”
Hơi nóng quét qua, cát bay mịt mù, hai cánh tay chạm qua nhau, chưa từng quay đầu lại.