Nhưng hiện tại, chỗ này bỗng nhiên xuất hiện một tấm Tổ Sư Lệnh Băng Tâm Cốc, có phải ý nghĩa rằng Băng Vân không ngã xuống, mà vẫn ẩn cư ở một chỗ nào đó? Nếu là vậy, thực lực Băng Tâm Cốc sẽ ngang với Vấn Tình Tông, hôn sự giữa Phong Khê cùng Tử Vũ có thể cử hành đúng hạn hay không còn phải bàn lại.
Hai ngày sau là ngày vui của thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, chuyện này đã truyền khắp Bắc Vực, thiệp mời cũng đã đưa ra, có rất đông cường giả tụ tập ở Băng Luân Thành, chỉ chờ 2 ngày sau vào Băng Tâm Cốc chúc mừng. Nếu không thể cử hành đúng hạn, vậy lần này Vấn Tình Tông đánh mất sạch thể diện.
Mà đầu sỏ gây họa, chắc chắc là tên thanh niên đột nhiên nhảy ra này.
Nếu không phải hắn lấy ra Tổ Sư Lệnh đó, sẽ không có nhiều chuyện rắc rối đến thế.
Nghĩ vậy, Diêu Trác cũng bất chấp để cho Phong Khê đích thân chém giết Dương Khai loại trừ tâm ma, vì đại kế nên phải càng sớm giết Dương Khai, sau đó để cho Phong Khê cùng Tử Vũ gạo nấu thành cơm ngay đêm nay, đến lúc đó dù cho Băng Vân thật sự trở lại cũng không còn cách nào. Nghĩ vậy, hắn hét lớn: – Tiểu tử ăn nói bậy bạ, nhặt được lệnh bài ở đâu ra dám mạo nhận Tổ Sư Lệnh, các vị đừng để hắn đánh lừa. Nếu tổ sư quý tông thật sự còn trên thế gian, nhất định sẽ đích thân đến đây, tại sao chỉ phái ra một tên nhóc Đạo Nguyên Cảnh?
Hắn vừa nói thế, chúng nữ Băng Tâm Cốc đều bình tĩnh lại, vừa rồi nhìn thấy Tổ Sư Lệnh mất tích đã lâu, mọi người đều bị kích động đến choáng váng, nhưng nghe Diêu Trác nói, cũng có vài phần đạo lý.
Nếu như Băng Vân còn ở trên đời, vì sao không tự mình đến. Băng Tâm Cốc là nàng sáng lập, trong mười mấy Đế Tôn Cảnh, có sáu bảy người là đệ tử thân truyền của nàng, nàng có gì không tiện đến đây? Chỉ cần nàng hiện thân, căn bản không cần Tổ Sư Lệnh.
Nhưng cố tình Dương Khai là Đạo Nguyên Cảnh lại cầm Tổ Sư Lệnh đến đây, luôn miệng nói là phụng lệnh Băng Vân, dẫn Tử Vũ rời đi.
Dựa vào một cái Tổ Sư Lệnh, làm sao làm người ta phục tùng được? Nói không chừng là Dương Khai nhặt được lệnh bài từ chỗ nào.
Sắc mặt An Nhược Vân chợt trắng, nhìn Dương Khai:
– Tiểu huynh đệ, ngươi nói thật cho ta, lệnh bài này… là ai cho ngươi? Hay là ngươi nhặt được ở đâu…
Lúc nàng hỏi, sắc mặt vô cùng không yên, chỉ sợ Dương Khai nói ra câu trả lời mà mình không mong muốn.
Tuy rằng sư phụ đã 3000 năm không có tin tức, nhưng cũng không có manh mối thật sự gặp nạn, nếu lệnh bài này thật là Dương Khai nhặt được, vậy sư phụ nhất định đã ngã xuống, nàng thật không thể chấp nhận kết quả này. Nàng thân là đại diện cốc chủ, quản lý Băng Tâm Cốc 3000 năm, dù nói không có công lao lớn, nhưng cũng không có sai lầm lớn, một lần sai lầm duy nhất là không thể bảo vệ được đệ tử của mình, mà niềm tin duy nhất để nàng kiên trì đến hiện tại, chính là nàng tin rằng có một ngày sư phụ sẽ trở lại.
Nàng kỳ vọng đến lúc đó có thể giao lại Băng Tâm Cốc hoàn chỉnh về tay sư phụ, không cần khen ngợi, chỉ cầu một phần yên lòng, bởi vì nàng đã cố gắng hết sức mình, bảo vệ được cơ nghiệp mà sư phụ sáng lập.
Nếu nhận được tin tức sư phụ đã ngã xuống từ Dương Khai, nàng khẳng định sẽ sụp đổ.
– Ngươi dám nói láo, ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Tôn Vân Tú cũng không hiền lành hơn An Nhược Vân, vừa mở miệng đã hung dữ, trừng Dương Khai, không bỏ qua một chút biến hóa trên mặt hắn.
Dương Khai lạnh mặt nói: – Ta nói đây là đích thân Băng Vân tiền bối đưa cho ta, các ngươi tin không?
An Nhược Vân lập tức bình tĩnh lại, không ngừng gật đầu: – Tin, ta tin! Ta tin!
Tôn Vân Tú như mất hết sức lực, thần sắc trút bỏ gánh nặng, nhìn Dương Khai cũng không còn hung hăng nữa. Những người khác đều ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa trải qua một phen đại chiến kịch liệt.
Dù không thể xác định Dương Khai nói thật hay giả, nhưng tối thiểu mọi người có một hy vọng, một mong chờ.
– Đám nữ nhân các ngươi, quả thật ngây thơ. Tiểu tử này rõ ràng đang lừa gạt các ngươi, xem bổn tọa ra tay làm hắn nói thật! Diêu Trác quát lớn, đột nhiên vận chuyển đế uy, vung tay ấn xuống Dương Khai.
Sát khí ầm ầm, nào phải muốn ép Dương Khai nói thật, rõ ràng là muốn xuống tay giết người mà.
– Lão già dám ỷ mạnh hiếp yếu, không biết xấu hổ! Xương cốt toàn thân Dương Khai kêu răng rắc, ánh mắt co rụt, quát lớn.
Vừa nói, hắn đã muốn xé hư không tránh né chiêu này.
Nhưng lực lượng đế uy của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh dữ dội bất ngờ, uy áp dày đặc trực tiếp phong tỏa không gian chỗ hắn, khiến cả người cứng lại, chìm trong vũng bùn, không thể giãy ra. Dốc hết sức cũng chỉ miễn cưỡng di động được một chút, không thể chân chính tránh né.
Ánh mắt của hắn co rụt, cảm thấy khí tức tử vong ập tới.
Mà lúc này, một đoàn Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc vẫn đang trong xung động chưa kịp hồi thần, không ai ngờ cường giả như Diêu Trác lại hung ác xuống tay với Dương Khai.
Đợi cho An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú phát hiện, muốn cứu cũng đã trễ, chỉ có trơ mắt nhìn một chưởng đánh xuống Dương Khai.
– Dừng tay!
An Nhược Vân hét lớn, tay áo run lên, bí bảo dải lụa trắng cuốn lấy Diêu Trác.
– Ngươi dám tổn thương hắn, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn! Tôn Vân Tú càng trực tiếp, tay kéo trường kiếm, người bao bọc trong kiếm quang trực tiếp chém xuống Diêu Trác.
Nháy mắt sau đó, các Đế Tôn Cảnh còn lại cũng đồng loạt ra tay, thi triển bí thuật, tế ra bí bảo đánh về phía Diêu Trác.
Thoáng cái tràng cảnh trở nên hỗn loạn, ý cảnh pháp tắc băng hàn lan tràn, khiến cho thiên địa như đóng băng.
Đối mặt nhiều Đế Tôn Cảnh ngăn cản, Diêu Trác chẳng những không có ý th tay, mà chiêu thức càng thêm hung dữ, thề phải lấy mạng Dương Khai
Dương Khai thấy rõ ràng, những Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc căn bản không thể cứu được mình, trước khi bọn họ tới, Diêu Trác đã đánh trúng mình, đến khi đó mình không chết cũng trọng thương.
Sống chết trước mắt, Dương Khai cắn răng, trong tay xuất hiện một hạt châu, vận chuyển nguyên lực truyền vào đó, chỉ nháy mắt, toàn bộ lực lượng của Dương Khai đã bị hạt châu hút sạch. Hắn nghiêm mặt, ném hạt châu về phía Diêu Trác, quát lớn:
– Ta liều mạng với ngươi, lão già xem chiêu!