Thấy hắc vụ sau lưng cũng không đuổi theo, Tiêu Diêu Tiên hỏi.
– Đừng để ý nhiều như vậy, đi ra ngoài trước rồi lại nói!
Biết nếu như tiếp tục đợi ở nơi này, rất có thể đối phương sẽ tiếp tục đuổi tới, Nhiếp Vân không có thời gian giải thích. Tay cầm Kiền Huyết hoàng đế, lại tung người lên rồi xông ra ngoài, thân thể nhoáng một cái đã lần nữa trở lại Hỗn Độn hải dương.
Mặc dù tiểu thế giới này có chút quỷ dị, thế nhưng chỉ cần tìm được địa điểm chính xác, muốn ra vào vô cùng đơn giản.
Ban đầu Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình cũng như vậy mà trốn ra được khỏi nơi này.
Sưu sưu!
Đám người Tiêu Diêu Tiên sau đó cũng trốn thoát. Lần nữa nhìn thấy Hỗn Độn hải dương, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó Tiêu Diêu Tiên cười khổ một trận.
– Nhiếp Vân Chúa Tể không sợ trời, không sợ đất ngay cả cường giả Phong vương cũng dám trực diện đối mặt… Thế nhưng bây giờ lại sợ thành như vậy, quả thực khiến cho ta mở rộng tầm mắt a!
– Ách…
Nghe thấy hắn nói như vậy, không chỉ có Nhiếp Vân, trên mặt tất cả mọi người ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên.
Bọn họ đều là Chúa Tể, là đại nhân vật, ở trong tam giới chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể dẫn tới động đất. Thế nhưng bây giờ ngay cả gặp phải thứ gì cũng không biết mà lại trốn nhanh như vậy. Thậm chí còn sợ không trốn thoát được, nếu như chuyện này đi quả thực quá mất mặt.
Nhất là Nhiếp Vân, lúc trước đối mặt với cường giả Phong vương cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, dám đối mặt trực diện. Thế nhưng bây giờ so với bọn hắn còn trốn nhanh hơn, chuyện này khiến cho người ta không thể tin được.
– Chủ nhân, những hắc vụ kia rốt cuộc là cái gì? Thần binh Chúa Tể mà người bắn ra làm sao lại trực tiếp biến thành màu đen, mất đi tác dụng như vậy?
Phù Ám Triều không nhịn được mà hỏi.
– Ta cũng không biết, bất quá, nếu như một mực đợi ở đó, rất nhanh sẽ giống như Kiền Huyết hoàng đế vậy, mất đi ý thức của mình!
Trong lòng Nhiếp Vân lúc này vẫn còn sợ hãi.
Cũng không phải là hắn cố ý nói quá lên, nếu như không phải mới vừa rồi chạy nhanh. Một khi bị những hắc vụ kia dây dưa vào, sợ rằng sẽ mất mạng ở nơi đó.
Ngay cả thần binh phòng ngự Chúa Tể phòng ngự linh hồn cũng không thể chống đỡ, hắn không tin mình có thể kiên trì được quá lâu.
– Lợi hại như vậy sao?
Mọi người cũng hít sâu một ngụm hơi lạnh.
Trong bọn họ, thực lực của Nhiếp Vân mạnh nhất, ngay cả hắn vẻ mặt cũng ngưng trọng như vậy, đủ để thấy những hắc vụ kia đáng sợ ra sao.
– Trước tiên hỏi hắn một chút đi!
Rời khỏi không gian kia cũng coi như đã an toàn, Nhiếp Vân nhìn về phía Kiền Huyết hoàng đế đã bị hắn bắt được.
Thi thể diệt vong, lúc này đạo hắc khí tấn công Kiền Huyết hoàng đế kia đã biến mất. Cả người đã khôi phục như cũ, khi thấy bản thân rơi vào trong tay Nhiếp Vân. Trong mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ.
– Ngươi… Ngươi làm sao có thể tìm được ta? Cái này… Chuyện này không thể nào!
Hắn không nghĩ tới, ẩn núp kỹ như vậy mà còn bị tìm được.
Vị trí này là lão tổ nói với hắn. Sau khi trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn vực, nhớ tới Nhiếp Vân có thể trở lại báo thù hco nên hắn mới tới nơi này. Cứ cách một đoạn thời gian sẽ ra ngoài, thông qua Lưu ảnh thạch bích truyền ra tin tức.
Vốn là trốn ở chỗ này vô cùng an toàn, cho dù Chúa Tể cũng vị tất đã tìm được, thế nhưng dưới lòng hiếu kỳ, lại không có nghe chuyện ban đầu lão tổ có nói cho nên hắn mới đi thêm mấy bước vào phía trong, kết quả thiếu chút nữa lại chết ở bên trong.
– Có phải ngươi đã biết nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước hay không? Hơn nữa còn đem chuyện của ta trước nói cho A Dục Vương biết?
Không để ý tới hắn đang ngạc nhiên, Nhiếp Vân hừ lạnh nói.
– Rơi vào trong tay của ngươi ta cũng biết chắc trốn không thoát. Không sai, là ta nói cho A Dục Vương biết.
Không hổ là nhân vật kiêu hùng, mặc dù Kiền Huyết hoàng đế có chút sợ hãi, thế nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, lại lần nữa trở nên trầm ổn xuống, không có chút hốt hoảng v.