Halley tặng vương miện nhỏ, Acecilia tặng một cái áo khoác trẻ em phiên bản giới hạn số lượng, cô đến tay không thì cũng có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút xem nên tặng cho con bé cái gì nho nhỏ, thế là ngay trong đêm cô may cho con bé một cái áo khoác dáng kimono.
Cũng may cô từng học thiết kế thời trang, làm quần áo cũng không khó.
Kettering rất lớn, có nhiều lâu đài, chủ dòng họ ở trong cái đầu tiên, càng lùi về sau thì càng hẻo lánh, cũng có nghĩa là con cháu không được người coi trọng.
Cô phát hiện là đã muộn rồi, trừ người chăm sóc cho Cynthia, ngoài ra không còn người giúp việc dư thừa nào hết.
Từ trên xuống dưới, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đi trên cầu thang, tiếng bước chân vang vọng âm u doạ người.
Cô rất nghi ngờ, một mình Diên sống ở trong lâu đài lớn như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy sợ sao?
Cũng không để cho người giúp việc trực vào buổi tối, anh không cô độc sao?
Nếu như là cô, chắc chắc không thể.
Gô làm quần áo xong, mặc cho cô nhóc, vừa vặn.
Mà Diên cũng làm xong công việc, đến thăm cô.
Anh ta nhìn thấy trên ngón tay cô có mấy vết kim đâm, tất cả đều ứa máu, không khỏi có chút đau lòng.
“Thật ra thì em không cần bổ sung quà tặng, vốn dĩ con bé không thiếu gì cả. Huống chỉ, tuỳ tiện mua cái gì đó là được rồi, cần gì phải tự mình ra tay.”
“Thế thì không giống, đây là tâm ý của em có được không. May mà có Cynthia, cho nên mới cảm thấy nhà có chút sinh khí. Ban ngày bọn họ ở đây thì cảm thấy ồn ào náo nhiệt, buổi tối…
cảm giác âm u tĩnh mịch, anh không cảm thấy sợ sao?”
Cô tò mò hỏi.
“Thói quen… quen thì tốt rồi.” Anh âm trầm nói.