– Ah..
Hắn lời còn chưa nói hết lời, Nhiếp Vân cũng đang có chút nghi ngờ thì đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu thảm vang lên, giống như phía trước có người gặp nạn vậy.
– Ồ?
Trong lòng Nhiếp Vân chấn động, vội vàng nhìn chung quanh một cái, hắn phát hiện bốn người bọn họ đều quanh mình, cũng không có người nào mất tích. Lúc này vẻ mặt hắn mới trở nên ngưng trọng.
– Phía trước có người, mọi người cẩn thận!
Nói xong thân thể hắn tựa như một đạo tật phong, bay thẳng về phía trước.
Vừa đi về phía trước Nhiếp Vân vừa đem khí tức trên người thu lại, một lát sau, một nơi khí tức lạnh lẽo vô cùng xuất hiện ở trước mắt bọn hắn.
– Là Kiền Huyết hoàng đế?
Theo phương hướng thanh âm vang lên nhìn qua. Ngay sau đó bọn hắn đã thấy một bóng người đang điên cuồng gào thét, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu, dường như đã gặp phải chuyện đáng sợ gì đó.
Nhiếp Vân cũng không đi về phía trước mà trước tiên nhìn trái phải một vòng, lại phát hiện ra chung quanh Kiền Huyết hoàng đế này không có lấy một nửa cái bóng người.
– Người này nổi điên làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy chúng ta tới, cho nên cố ý làm bộ hấp dẫn chúng ta đi qua đó?
Đám người Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên đi theo tới nơi, thấy một màn trước mắt, bọn hắn không khỏi cau mày nói.
Chỗ này vốn đã khí lạnh ngập tràn, đường đường là Kiền Huyết hoàng đế lại nổi điên ở chỗ này, khó trách khiến cho người ta cảm thấy quái dị.
– Không giống, dường như đã bị linh hồn công kích, hoặc là chính là… Đã rơi vào ảo cảnh! Tiêu Diêu Tiên không võ đoán giống như đám người Phù Ám Triều, hắn nhìn một hồi, có chút nghi ngờ nói.
– Linh hồn công kích? Trên người Kiền Huyết hoàng đế dường như có đang lúc thần binh phòng ngự Chúa Tể a, có công hiệu chiếu cố, phòng ngự linh hồn, phòng ngự vô địch. Làm sao lại bị công kích chứ?
Đoạn Diệc đạo.
Hắn nói những lời này cũng chính là điểm khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Kiền Huyết hoàng đế có thần binh phòng ngự Chúa Tể, cường đại vô cùng, thậm chí còn có thể chiếu cố phòng ngự linh hồn. Chúa Tể muốn công kích linh hồn của hắn cũng không thể làm gì, làm sao lại biến thành bộ dáng này chứ?
Nhưng mà Kiền Huyết hoàng đế bây giờ, hai mắt đỏ thẫm, rất rõ ràng cho thấy đã bị linh hồn công kích, sắp tới trạng thái không kiên trì nổi!
Ngay cả thần binh phòng ngự Chúa Tể cũng không đỡ được… Rốt cuộc là người nào đã phát ra công kích?
– Mau nhìn, chỗ gò núi kia sao lại giống như… Một cỗ thi thể vậy?
Đột nhiên. Đoạn Diệc chỉ về phía trước rồi nói.
– Ồ?
Thuận theo ngón tay của hắn nhìn, con ngươi Nhiếp Vân chợt co rụt lại.
Cách đó không xa có một gò núi to lớn, mới ban đầu mọi người mới đến cho nên cũng không chú ý. Còn tưởng rằng là đặc thù của địa hình. Thế nhưng Đoạn Diệc vừa nhắc như vậy, bọn hắn lập tức nhìn rõ, quả nhiên là một cỗ thi thể!
Chẳng qua là cỗ thi thể này có đầu quá lớn, phủ đầy bụi bặm, mọi người lại đi dọc theo mặt đất, cho nên từ phía xa nhìn lại còn tưởng rằng là một cái gò núi!
Thi thể như gò núi, lại thêm Kiền Huyết hoàng đế đang nổi điên, vô luận từ điểm nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
– Không phải là một cỗ thi thể. Gò núi bên kia dường như cũng là thi thể!
Được đối phương nhắc nhở, Phù Ám Triều cũng nhìn thấu sự kỳ quái ở nơi này, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi chỉ về phương xa.
Phía xa xa có vô số gò núi liên miên chập chờn hiện lên ở trong mắt mọi người, quả nhiên đều giống như gò núi trước mắt này vậy. Đều là thi thể!
Những thi thể này nguy nga cao lớn. Mỗi một cỗ đều giống như gò núi vậy, không biết đã chết bao nhiêu năm, lẳng lặng nằm yên trên mặt đất, yên tĩnh giống như nham thạch vậy.
– Cái này… Là thi thể cổ quái mà Thập Tuyệt cổ địa cũng có?
Hai nắm tay của Nhiếp Vân siết chặt.