Trên đầu Càn Nguyên Tiên Quân là tiên quang xao đọng, bên trong dựng dục huyền đài. Huyền đài kích cỡ như con gà, nhảy như nhịp tim, vô số đại đạo ra vào thâm nhuần ôn dưỡng.
Ba người thở dài, ra tay:
– Kết thúc nhân quả giữa ngươi và ta!
Ngọc Kinh bảo thuyền bay ra đụng mạnh vào người Càn Nguyên Tiên Quân. Càn Nguyên Tiên Quân hộc máu, xương cốt gãy vỡ té xuống. Ngọc Kinh Tiên Quân gầm lên, đứng dậy, tiên đạo quanh thân bùng nổ, tiên quang bắn thẳng lên chín tầng trời.
Ngọc Kinh Tiên Quân lạnh lùng hỏi:
– Sư đệ, tại sao ngươi không né không đỡ?
Càn Nguyên Tiên Quân đứng lại, ngước lên cười nói:
– Sư huynh, ta từng đập ngươi ba lần, là ta nợ ngươi, hôm nay trả lịa. Còn hai phát, ngươi đánh xong cắt đứt nhân quả với ta, lên đi!
tạo hóa tiên đỉnh của Huyền Đô Tiên Quân bay tới đập vào trán Ngọc Kinh Tiên Quân, đụng móp trán gã. Đỉnh to chụp xuống kiềm giữ Ngọc Kinh Tiên Quân, thu gã vào trong đỉnh luyện hóa.
Ngọc Kinh Tiên Quân vỗ đầu, đóa sen khó khăn nâng lên tạo hóa tiên đỉnh. Ngọc Kinh Tiên Quân bay ra khỏi hoa sen, thần thụ sáu lá trong tiên thành run run, vô số tiên quang lao nhanh hướng Càn Nguyên Tiên Quân.
Ngọc Kinh tiên thành vừa mới bay ra đã bị thu vào tạo hóa tiên đỉnh. Trong tạo hóa tiên đỉnh thời gian thay đổi, lực lượng khủng bố cuốn độn luyện hóa Ngọc Kinh Tiên Quân.
Lúc này Càn Nguyên Tiên Quân vẫn không phòng ngự, bị thần thụ sáu lá trong tiên thàn cắt người đẫm máu, gần như lột da, lóc hết thịt.
Trong tiên thành, vô số giấy tiên năm àu bay lên hợp thành Tiên Quân cao lớn, mùi thơm xông vào mũi tựa như làm bằng mỹ ngọc, quỳnh tương là máu, linh dược là thịt, bộ dạng giống Ngọc Kinh Tiên Quân vỗ chưởng xuống.
Chưởng thổi mất tiên quang trên đầu Càn Nguyên Tiên Quân, sắp đánh trúng huyền đài.
Ngọc Kinh Tiên Quân khẽ thở dài:
– Sư đệ, tuy ngươi lần lượt chống đối ta, đập ta ba gậy nhưng ngươi dù gì cũng là sư đệ, sao ta có thể phá hủy đạo hạnh của ngươi?
Bàn tay vươn ra chỉ vào huyền đài, để lại một vết rạn.
Ngọc Kinh Tiên Quân rút tay về, nói:
– Ân oán ngươi đập ta ba gậy chấm dứt tại đây.
Người Càn Nguyên Tiên Quân rung lên phun búng máu, hơi thở suy yếu.
Huyền Đô Tiên Quân vỗ một chưởng vào ngực Càn Nguyên Tiên Quân, lại phất tay áo hất bay gã.
Huyền Đô Tiên Quân nói:
– Chuyện ngươi ám toán ta chấm dứt tại đây.
Càn Nguyên Tiên Quân đứng vững, người bị thương nặng.
Càn Nguyên Tiên Quân khom lưng nói:
– Đa tạ hai vị sư huynh.
Huyền Đô Tiên Quân nhẹ lắc tạo hóa tiên đỉnh, giũ Ngọc Kinh Tiên Quân từ bên trong rớt ra.
Huyền Đô Tiên Quân nói:
– Trong đỉnh qua năm ngàn bốn trăm vạn năm, Ngọc Kinh, ngươi đi đi.
Trong đỉnh Ngọc Kinh Tiên Quân bị cắt thành nhiều mảnh, bị Huyền Đô Tiên Quân trấn áp năm ngàn bốn trăm vạn năm. Ngọc Kinh Tiên Quân ra khỏi tiên đỉnh, cơ thể lành lặn.
Ngọc Kinh Tiên Quân khom người nói:
– Đa tạ sư huynh nương tình.
Huyền Đô Tiên Quân cười nói:
– Ngươi còn thiếu ta một chưởng.
Huyền Đô Tiên Quân nhẹ ấn Ngọc Kinh Tiên Quân rớt xuống hư không thứ bảy.
Ngọc Kinh Tiên Quân té từ hư không thứ bảy xuống, đập vào thiên châu trong Tiên giới. Ngọc Kinh Tiên Quân chậm chạp đứng lên, giật mình, lắc đầu.
Ngọc Kinh Tiên Quân khẽ cười:
– Rốt cuộc vẫn nương tình.
Ngọc Kinh Tiên Quân bay đi.
Trong Tiên Đế cung, Càn Nguyên Tiên Quân ngồi xếp bằng nói với Huyền Đô Tiên Quân:
– Ta tọa trấn Tiên Đế cung giám thị Thái Nhất, sư huynh đi đi.
Huyền Đô Tiên Quân nhìn Càn Nguyên Tiên Quân chằm chằm, đứng dậy nói:
– Nếu gặp kiếp nạn hãy tìm ta, sư đệ đừng cố gánh.
Càn Nguyên Tiên Quân gật dầu nhìn Huyền Đô Tiên Quân đi khuất.
Huyền Đô Tiên Quân cất bước đi Huyền Đô tiên thành, vào rừng tiên, bẻ một cây tre. Đi sâu vào hai đạo cung, Huyền Đô Tiên Quân cầm gậy tre, đi giày vải qua thật lâu, đi xa tật xa, bốn phía dần xuất hiện các pho tượng lớn. Như thần như ma như tiên, hùng vĩ như núi.