– Giáo chủ đang bế quan, Nam Quách Tiên Ông là một trong ba đầu não Huyền Châu, địa vị ngang với Đạo Vương, Đông Cực, sao bảo là coi hường được? Nàng cứ bảo mọi chuyện do Tiên Ông quyết định, bảo đảm Tiên Ông sẽ không để Ngọc Cung Tiên Quân chiếm chút lợi ích.
Nhạc Ấu Nương rời đi, giây lát sau Tịch Trọng dẫn đám cường giả từ bên ngoài trở về xin gặp Càn Khôn lão tổ.
Tịch Trọng nói:
– Quân sư dự đoán đúng, chỗ trú của Thần Mẫu Đạo Quân trống rỗng. Thân thể Thần Mẫu bị người đưa ra khỏi chỗ trú cấm khu, đã biến mất. Chuyện vô nhân cấm khu bạo động đúng là có kẻ âm thầm điều khiển.
Càn Khôn lão tổ nhíu mày, nhỏ giọng nói:
– Huyền Đô Tiên Quân nguy hiểm rồi.
Tịch Trọng không hiểu tại sao Càn Khôn lão tổ nói như thế, gã do dự hỏi:
– Có nên báo cho giáo chủ, Bình Thiên lão tổ, phụ thân của ta không?
Càn Khôn lão tổ lắc đầu, nói:
– Khoan nói. Giáo chủ bế quan đến thời kỳ mấu chốt, đừng tùy tiện quấy rầy. Tịch Ứng Tình, Bình Thiên dù biết cũng không giúp Huyền Đô được, ngược lại mất mạng. Đây là kiếp số của Huyền Đô, phải do hắn tự mình gánh. Tịch Trọng, ngươi lại đi làm một chuyện, điều tra người này giúp ta.
Càn Khôn lão tổ viết tên một người dưới đất, biểu tình nghiêm túc nói:
– Dù ngươi tra ra dấu vết gì cũng đừng nổi ý đối phó hắn, nếu không người này sẽ cảm giác được, ngươi sẽ bị nguy hiểm.
Tịch Trọng nhìn tên họ, giật mình kêu lên:
– Người này và giáo chủ có tình cũ, quen nhau rất thân, quân sư muốn điều tra…
– Đừng hỏi nhiều, ngươi đi đi.
Càn Khôn lão tổ dặn dò:
– Nhớ lời ta, tuyệt đối đừng có ý định đối phó hắn, nếu không mạng sống của ngươi khó giữ. Dù ngươi điều tra được cái gì phải báo về cho ta ngay, không được nói với ai khác.
Tịch Trọng gật đầu, ôm mối nghi ngờ rời đi.
Càn Khôn lão tổ vươn chân xóa cái tên dưới đất, suy tư thật lâu.
Càn Khôn lão tổ nhỏ giọng nói:
– Người này là kiêu hùng một thế hệ, ta không đối phó được. Nếu Quỷ Bà Thiên ở đây thì dễ xử, nhưng giáo chủ ra lệnh cấm Quỷ Bà Thiên thượng giới…
Lúc này một quái nhân toàn thân bao phủ trong tiên quang nhìn đằng trước, mỉm cười nói:
– Ta dùng năm gốc tiên đạo linh căn luyện thành thân xác, hơn Vân Hương Tiên Vương nhiều. Thân xác này thế nào, Thần Mẫu Đạo Quân?
Trước mặt quái nhân là một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều không mảnh vải che thân, nàng chậm rãi ngước đầu lên, mắt đưa làn thu bà hút hồn người.
Nữ nhân mỉm cười nói:
– Thân xác này không tệ, nhưng chỉ là cái vỏ tạm thời.
Sau lưng nữ nhân là một cái bóng tám chân khổng lồ đứng thẳng, vô số xúc tu bay múa, cái đuôi móc câu giơ cao.
Thần Mẫu Đạo Quân.
Nữ nhân xinh đẹp đứng dậy, không xấu hổ vì mình không mặc quần áo.
– Tiểu quỷ, nói đi, yêu cầu của ngươi là gì?
Nữ nhân mỉm cười nói:
– Ngươi thuyết phục đám lão quái vật trong cấm khu bạo động, để những lão quái vật chuyển thế vào Tiên giới, lại tìm thân xác cho ta, chắc chắn ngươi có điều gì cần?
Quái nhân cười to bảo:
– Ta không dám yêu cầu gì, thả Thần Mẫu ra vì muốn Thần Mẫu chấm dứt một đoạn nhân quả.
– Ta hiểu ý ngươi. Ngươi đang nói đến nhân quả với đám người Câu Trần, Tử Tiêu, Hậu Thổ đúng không?
Thiếu nữ xinh đẹp sải bước đi tới bên cạnh quái nhân, cái bóng khổng lồ sau lưng nàng di chuyển theo, xúc tu huơ trước mặt quái nhân.
Quái nhân không dám nhúc nhích.
Thiếu nữ xinh đẹp cười khúc khích:
– Thật muốn đâm thủng đầu ngươi, hút hết trí tuệ của ngươi. Tiếc rằng ngươi có hai thân hình, là hồn song sinh.
Thiếu nữ lắc người, cơ thể Thần Mẫu Đạo Quân cũng biến mất, thanh âm mơ hồ vang vọng:
– Tiểu quỷ, sau này ta sẽ tìm một thân hình khác của ngươi, dung nhập các ngươi vào cơ thể ta!
Tiên giới, hư không thứ bảy, hai đạo cung.
Hiện giờ hai đạo cung trống trơn, rộng lớn, mênh mông, không một bóng người. Khắp nơi là tiên quang như khói như sương, tiên khí tràn ngập như mây. Tiên quang chiếu rọi tiên vân, rực rỡ huyễn lệ.