“Muốn xem thì xem thôi”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, tạo ra một màn pháo hoa lộng lẫy bao phủ bầu trời sao cho bọn họ cùng người dân thế giới phàm trần xem.
“Chúng ta muốn xem pháo hoa của thế giới phàm trần”, mấy cô nương cười khẽ.
“Đã hiểu”, Diệp Thành cười tươi, chậm rãi rời đi, cầm tiền của thế giới phàm trần đến khắp phố lớn ngõ nhỏ mua lại toàn bộ pháo hoa của Hoàng thành rồi chuyển đến một vùng đất trống rộng rãi.
Chẳng mấy chốc, từng chùm pháo hoa bay lên trời, nổ rộ kiêu hãnh giữa bầu trời sao bao la tựa như những bông hoa tím đỏ, như đàn bướm bay múa, như cây lửa rực rỡ, nhìn tưởng xa mà lại như trong tầm tay.
Bức tranh đẹp như mơ khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều phải ngẩng đầu.
Đẹp quá! Những cô nương ấy ôm má, đôi mắt đẹp như nước nhìn đến mê li.
Đến khi pháo hoa đã hết mọi người vẫn chưa thoả mãn, ngơ ngác nhìn bầu trời sao như đang nhìn tiên nữ hạ phàm bay múa, điệu múa uyển chuyển khiến người ta quên cả thời gian.
Diệp Thành lại nở nụ cười, hắn cũng nhìn lên bầu trời sao, pháo hoa bay đầy trời giống như đời người, nhìn như lộng lẫy nhưng lại chỉ là thoáng qua, thăng hoa rất gần rồi lại kết thúc lụi tàn.
Nhìn một lúc, người hắn run lên, tim đột nhiên đau nhói, khoé miệng trào ra một tia máu.
Các cô gái thấy thế thì đều quay đầu, lo lắng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành cau chặt lông mày, đột nhiên hắn bước đi, bay thẳng về một hướng như một tia kinh mang khoáng thế.
Các cô cũng nhíu mày, đặt chân lên bầu trời sao bay đi giống hắn.
Wow!
Thấy họ bay vụt qua bầu trời, người của Hoàng thành đều giật mình hô lên, sau đó quỳ rạp xuống đất, trong mắt họ đó là thần tiên cao quý nên họ quỳ xuống hy vọng thần tiên có thể phù hộ cho họ bình an.