Thấy mình có thể cưỡng ép hai chim bay đi. Hắc Thán hơi đắc ý, nghĩ rằng Phượng Hoàng thì cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng không biết nó nghĩ đến điều gì, tròng mắt xoay chuyển, thốt lên kinh hãi.
– Không ổn rồi!
Nó bắt đầu nhảy nhưng gió táp, phóng qua một tòa thạch tháp, nhanh chóng chạy khỏi địa cung đuổi theo hai con chim kia.
Vượt qua gian phòng ngăn cách ở hậu điện, xông vào tiền điện, nó đã tức thì chứng kiên hai con chim kia đang bay lơ lửng không ngừng líu ríu với liệt diễm long đầu, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, không biết đang nói gì, dù sao Hắc Thán đang nghe nhưng không hiểu.
Mặc dù có hiểu hay không, Hắc Thán khẳng định cũng không phải là lời gì tốt, nó vội vàng dừng lại, mở to hai mắt nhìn, không ngờ bản thân đã đến chậm một bước, không thể kịp thời ngăn cản.
Liệt diễm long đầu bỗng nhiên quay đầu lại, đôi hỏa nhãn đã tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Hắc Thán, bên trong Long Diễm Trì, ngọn lửa cháy hừng hực hóa thành một móng vuốt rồng cực kỳ hung hãn, nửa thân trên của một hỏa long kích thước cực lớn bắt đầu hiện ra.
Hắc Thán không nói thêm lời nào, xoay đầu bỏ chạy ngay.
– Loài bò sát kia!
Một tiếng gầm vang vọng không trung.
Miêu Nghị đang tu luyện dưới núi ven hồ dung nham vừa nghe thấy thanh âm đó đã hoảng sợ, nhanh chóng vọt ra khỏi đám sương mù đang bao quanh thân mình.
– Cút!
Lại thêm một tiếng gầm nữa.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn, thấy giữa cánh cửa trên sườn núi bắt đầu xuất hiện ánh lửa, sau đó một bóng đen bị đánh văng ra, tạo thành một đường vòng cung từ trên cao đập xuống.
Bóng đen đang hoảng loạn quơ chân chuẩn bị rơi xuống ngoài Hắc Thán ra thì còn ai nữa? Miêu Nghị chấn động, bảo quang trên tay lóe lên, hắn vung tay ném ra Thán ra, tránh khỏi nguy hiểm rơi xuống từ trên cao.
Thu Cổ Đồng Kính lại, Miêu Nghị thấy Hắc Thán vẫn còn ngượng ngùng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa lớn trên sườn núi Long Huyệt. Miêu Nghị không khỏi hỏi lại:
– Bàn Tặc có chuyện gì xảy ra vậy?
– Ừm…
Hắc Thán nhanh chóng xoay đầu lại tròng mắt đảo quanh, vội vàng lắc đầu nói:
– Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, không có xảy ra chuyện gì hết, ở đây làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, lão long đầu kia đùa giỡn với ta, thực sự rất thú vị đó.
– Không có chuyện gì?
Lông mày Miêu Nghị nhíu lại, tưởng hắn là đứa ngu hay sao, hắn đã ở Bất Diệt Thiên Công đâu chỉ ngày một ngày hai, đã năm trăm năm rồi, chừng bao giờ thấy lão rồng ấy phát ra lửa giận lớn đến vậy, bởi vì muốn che giấu bí mật về sự tồn tại của bản thân sẽ không muốn để thanh âm của mình phát ra, huống chi đến việc gầm lên vang vọng cả trời đất như thế này.
Bởi vì đùa giỡn mà không tiếc tạo ra động tĩnh lớn đến vậy để bại lộ sự hiện diện của chính mình sao? Miêu Nghị muốn hỏi Hắc Thán một chút, ngươi cảm thấy ngươi có địa vị cao đến vậy sao?
Khi Hắc Thán không biết nói chuyện thì thôi, từ khi nó biết nói chuyện, trải qua cả nghìn năm tiếp xúc, Miêu Nghị phát hiện thằng này chỉ cần mở miệng ra nói chuyện đã trở thành một tên tiện nhân không hơn không kém, thuộc về loại thiếu ăn đòn, làm ra động tình lớn như vậy mà bảo là không có gì, Miêu Nghị không nghi ngờ mới là lạ đó.