Tiêu Diêu Tiên nói.
– Chỗ này sợ rằng Chúa Tể cũng sẽ vẫn lạc, ngươi nên nghĩ kỹ một chút, nếu như bởi vì chuyện riêng của ta mà làm cho ngươi gặp phải nguy hiểm, trong lòng ta sẽ bất an!
Vẻ mặt Nhiếp Vân ngưng trọng nói.
Những lời này cũng không phải là hắn muốn dò xét đối phương, mà là thật tâm thật ý. Tiêu Diêu Tiên đã trợ giúp hắn rất nhiều,hắn không hy vọng đối phương đi theo mình mạo hiểm nữa.
– Lời này khách khí rồi. Đi thôi. Từ lúc nào mà Nhiếp Vân Chúa Tể cũng dông dài như vậy chứ? Chuyện này làm cho ta có chút không dám tin a!
Tiêu Diêu Tiên cười nói.
– Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng sẽ không nói nhiều nữa. Dù sao Nhiếp Vân ta cũng thiếu nhân tình của ngươi, sau này tất sẽ hoàn lại gấp bội!
Vẻ mặt Nhiếp Vân bình tĩnh như thường.
– Có thể khiến cho Nhiếp Vân Chúa Tể thiếu nợ nhân tình quả thực ta đã lời lớn! Ha ha, đi thôi!
Tiêu Diêu Tiên cười ha hả, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Hành rồi nói.
– Nếu đã nguy hiểm thì ngươi cũng đừng đi theo, đến lúc đó còn phải xuất thủ cứu giúp ngươi, phiền toái tới chết a!
Tiện tay hất một cái, Hạ Hành lập tức cảm thấy bị một cỗ đặc thù lực lượng bao phủ, bay thẳng về phía trước.
– Vâng! Sư phụ, người phải cẩn thận… Nhiếp Vân, ngươi cũng phải cẩn thận.
Ý niệm của Hạ Hành truyền tới, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt hai người.
Nhiếp Vân biết rõ nhất định Tiêu Diêu Tiên đã đưa hắn đến một chỗ an toàn cho nên cũng không có nói nhiều, mà chỉ khẽ mỉm cười nói:
– Trước tiên chớ vội đi, đợi thêm hai người nữa!
– Được!
Tiêu Diêu Tiên gật đầu một cái, lại đưa hồ lô rượu, Nhiếp Vân uống một hớp, sau đó hai người lẳng lặng đứng đợi ở tại chỗ.
Không tới mười phút đồng hồ sau có mấy đạo quang mang nhanh chóng phóng tới, mấy đạo thân ảnh đáp xuống bên cạnh.
– Chủ nhân!
Chính là đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc.
– Phù Ám Triều, Đoạn Diệc đi theo ta, Bạch Đầu tôn giả, Tử Đồng Bất Hủy lưu lại!
Nhiếp Vân phân phó một câu.
Mấy người này đã hoàn thành nhiệm vụ diệt sát ba đại tông môn cho nên mới đi tới nơi này.
– Chủ nhân, có phải có chuyện nguy hiểm gì đó phải đi làm hay không? Đừng có bỏ ta lại a, ta muốn cùng đi!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
– Đúng vậy, ta cũng muốn đi!
Bạch Đầu tôn giả cũng vội vàng nói.
– Chỗ kia quả thực vô cùng nguy hiểm, cường giả Chúa Tể cũng rất khó sống sót! Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!
Nhiếp Vân đạo.
– Có cái gì phải nghĩ chứ? Nếu như chủ nhân chết, chúng ta cũng sẽ chết, so với như vậy còn không bằng cùng đi một chút a!
Tử Đồng Bất Hủy cười nói.
– Đúng vậy, ta cũng có loại suy nghĩ này!
Bạch Đầu tôn giả liên tục gật đầu nói.
– Được, vậy mọi người cùng nhau đi thôi!
Thấy thái độ của hai người kiên quyết, Nhiếp Vân cũng không nói thêm nữa, bàn tay khẽ động một cái, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình lập tức bay ra, nó xoay tít một cái, miệng bình chỉ rõ về một phương hướng.
Phương hướng mệng bình chỉ ở ngay phía trên Kiền Huyết hoàng thành, mấy người đều là cấp bậc Chúa Tể, siêu cấp cường giả gần cấp bậc Chúa Tể, tốc độ cả đám đều rất nhanh, một lát sau đã tiến vào Hỗn Độn hải dương.
Hỗn Độn hải dương vô biên vô hạn, cho dù là dùng thực lực của Nhiếp Vân bây giờ cũng không thấy được tận cùng. Nghe nói trước kia có một vị Chúa Tể, muốn thử tìm kiếm biên giới của nó. Thế nhưng hắn đã phi hành mười ức năm ở trong đại dương, kết quả tình huống vẫn giống như trước mắt vậy, không có phát hiện ra có sự khác biệt nào. Hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ theo đường cũ trở về.
Mặc dù không tìm được biên giới, thế nhưng cũng đã chứng minh được sự bao la
rộng lớn của Hỗn Độn hải dương. Cường giả Chúa Tể muốn bay qua toàn bộ Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng chỉ tốn có vài ngày, phi hành mười ức năm mà cũng không có tìm được tận cùng, trình độ khổng lồ của Hỗn Độn hải dương căn bản không phải là thứ mà bọn họ có thể suy đoán.
Đứng ở trong đại dương, nhìn sương mù dày đặc giống như sôi trào trong đại dương, trong lòng mọi người không khỏi kính sợ.
Cho dù bọn họ là Chúa Tể, thế nhưng đối mặt với Hỗn Độn hải dương mênh mông cũng chỉ là một viên sỏi trong biển, cái gì cũng không phải.