Sở Linh Ngọc cũng đưa Hồng Trần đến.
Sở Linh Ngọc thì bình thường, nhưng Hồng Trần thì vẫn luôn đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng trông như hình nộm.
Sự xuất hiện của hai người khiến Hùng Nhị ngơ ngác, hắn ta nhìn Sở Linh Ngọc rồi lại nhìn Hồng Trần với vẻ mặt quái lạ: “Thế… Thế này là thế nào? Hai người thành đôi rồi?”
“Chúng ta…”
“Trăm năm hoà hợp”, Sở Linh Ngọc đang định nói thì bị giọng nói khàn khàn của Hồng Trần cắt ngang, trong tay ông còn cầm một miếng ngọc, cứng ngắc đưa cho Hùng Nhị.
Sở Linh Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ông chủ động lên tiếng từ khi đến Hằng Nhạc Tông, điều này khiến cô hơi bất ngờ cũng hơi không phản ứng kịp.
“Đa… Đa tạ”, Hùng Nhị nhận lấy miếng ngọc, mờ mịt gãi đầu, bây giờ mới xác định người trước mắt không phải Diệp Thành, nhưng khi thấy khuôn mặt giống hệt Diệp Thành, hắn ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa còn có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Khi Hùng Nhị đang ngỡ ngàng thì Sở Linh Ngọc đã dẫn Hồng Trần vào.
Trên núi, vì sự xuất hiện của họ mà bầu không khí chợt trở nên náo nhiệt, phần lớn đều là đến chào hỏi, có lẽ vì nguyên nhân này mà rất nhiều Thái Thượng trưởng lão Hằng Nhạc Tông đang bế quan cũng phải đi ra.
Đông Phương thế gia đến!
Tây Môn thế gia đến!
Nam Cung thế gia đến!
Bắc Thần thế gia đến!
Theo từng tiếng hô cao vút, người từ các thế gia lớn của Thiên Đình lần lượt được mời vào trong núi.