Nhìn thấy anh ta đang trong lúc thập tử nhất sinh, trái tim cô như thắt lại.
Cô ấy đang chuẩn bị kêu một tiếng, lại bị anh ta túm lấy cổ tay.
“Nghe những lời này của em, so với khám bác sĩ tôi còn thấy dễ chịu hơn, vết thương đã không còn trở ngại gì nữa rồi. Trong lúc tôi hôn mê không tỉnh có nghe thấy bác sĩ nói, sợ rằng tôi không qua nổi cửa này. Nhưng tôi nghĩ, nếu không qua nổi, làm sao tôi còn có thế về gặp em?”
“Trong bóng tối nhất định là tôi đã đấu tranh một trận với Thượng Đế, mới có thể trở về gặp em. Vì vậy tôi của hiện tại, càng quý trọng mọi thứ trước mắt, càng quý trọng em.”
Anh ta kìm lòng không nổi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô ấy trong lòng căng thẳng, đẩy ra theo bản năng.
“Qúy trọng mọi thứ trước mắt là tốt rồi, không cần thiết phải quý trọng tôi.
anh đã không còn việc gì, vậy tôi… tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Cô ấy sợ nếu còn tiếp tục nói, Samegawa Akane lại nói đến việc đàm hôn luận gả gì đó.
Cô ấy xoay người rời đi, mắt sắc của Samegawa Akane nhìn thấy dây chuyền trước ngực cô, đó không phải là chiếc dây chuyền cô đeo từ khi còn nhỏ, mà được thay thế bằng một đồ vật đã phiếm cũ.
Anh ta chỉ nhìn thấy một góc hoa văn, nhiều hơn nữa thì không biết.
Anh ta không khỏi hung hăng nhíu mi, hai tháng này anh ta rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Anh ta cho người đi điều tra ngay lập tức, tra được kết quả thì Risa đã lên máy bay đi London rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, cô ấy luôn cùng Diên quấn lấy nhau ở một chỗ, cũng không biết vì sao một tháng liền đột nhiên hai người lại tách ra, mỗi người đi một ngả, một người trở về London, một người trở về Hà Nội.
Hai người không còn gặp lại nhau, nhìn tựa như gió yên biển lặng.