Cũng không biết là dùng thuốc phiện nhiều hơn mọi khi hay là tâm tình bực bội, Nhị Nhật càng đi trên đường càng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể nói cụ thể là chỗ nào khó chịu. Gã nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thấy nơi nào bất thường cả, cùng lắm chỉ là gió thổi hơi mạnh. Sau khi rời khỏi trục đường chính, mấy cậu con trai kia quả nhiên mỗi người đi một ngả, đều tự về nhà mình, cuối cùng, người vốn là anh họ cô bé cũng phất tay chào tạm biệt, trên con đường nhỏ này chỉ còn lại một mình cô bé. Gã lập tức bước nhanh hơn, đến gần hơn, cô bé xoay người đi về phía một ngõ nhỏ khá chật hẹp, trong lòng Nhị Nhật mừng rỡ, đây chẳng phải là chui đầu vô lưới hay sao?
Ngõ nhỏ cực kỳ hẹp, hai bên đều là nhà dân, bức tường đã xuống cấp rất tệ, hiển nhiên đã được xây rất nhiều năm, còn có túi lưới đựng dưa muối phơi trên tường, chứng minh nơi này vẫn có người cư trú. Nhưng dù thế nào đi nữa, trong ngõ nhỏ này vẫn cực kỳ im lặng, Nhị Nhật biết tận dụng thời cơ, nhanh chóng vọt tới, lần này chỉ chạy, mắt thấy sắp chạm đến người cô bé thì bỗng “rào” một tiếng, lập tức đánh vỡ không khí yên lặng, một chậu nước lạnh đổ từ trên cao xuống, suýt nữa đã đổ vào người Nhị Nhật, gã nhạy bén mà né tránh, ngẩng đầu nhìn lên trên, mới thấy là một hộ gia đình ở cửa sổ tầng hai vừa đổ nước thải xuống. Nhị Nhật bị hoảng sợ, lại bị làm hỏng chuyện tốt, vô cùng bực bội mà chửi ầm lên. Người đổ nước tự biết mình sai, đích thật là tại mình không chú ý thấy phía dưới có người, nên không cãi lại mà chỉ đóng cửa sổ.
Lại có biến cố thình lình xảy ra hoàn toàn chọc giận Nhị Nhật, tiếng mắng mỏ của gã lập tức khiến cô bé chú ý. Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông hung ác đang đứng sau lưng mình, lại nghe thấy miệng nói ra rất nhiều lời khó nghe, cô bé nhíu mày, rất không thích cái chú thô lỗ này, một mình tăng tốc rời đi.
Nhị Nhật sao có thể từ bỏ ý đồ được, gặp mấy lần biến cố khiến gã bất chấp tất cả, nhưng gã cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, nếu dùng bạo lực thì nói không chừng lại bị phát hiện, đối mặt với một cô bé đáng yêu như thế, có lẽ cần phương thức dịu dàng hơn!
Cho nên, gã thay đổi kế hoạch, từ trong túi lấy vài viên thuốc màu trắng ra, trực tiếp gọi cô bé lại.
“Này cô bé ơi, cháu xem, chú có kẹo này, cháu có muốn ăn không?” Nhị Nhật giả vờ ngồi xổm bên cạnh cô bé, cầm viên thuốc phiện mà nói dối là kẹo, dựa theo suy nghĩ của gã thì trẻ con đều thích ăn kẹo, chỉ cần khiến cô bé hứng thú là được. Đương nhiên không thể cho cô bé ăn viên thuốc này được, ăn vào là biết ngay không phải kẹo, nhưng hoàn toàn có thể coi đây là cái cớ dụ dỗ cô bé chủ động đi cùng mình, tránh trường hợp gặp phải ai khác gây phiền toái.
Cô bé nhìn “kẹo” màu trắng, mím lại cái miệng nhỏ nhắn của mình, cô bé đúng là rất thích ăn kẹo, nhưng người trong nhà nói nó không tốt cho răng, cho nên không thể ăn nhiều. Bây giờ có chú cho kẹo ăn, trong lòng cô bé cực kỳ ngọt ngào, chỉ hận không thể lập tức cho vào miệng ăn luôn.
Nhị Nhật thấy có hiệu quả, cố ý đưa một viên lên miệng mình mà liếm: “Cô bé ơi, cháu thấy chú ăn ngọt chưa, cháu có muốn ăn không?”
Gã giả vờ đưa một viên thuốc khác đến trước mặt cô bé, nghĩ thầm rằng chỉ cần cô bé muốn, gã sẽ thu lại, rồi nói sẽ dẫn cô bé đến nơi có nhiều kẹo hơn để ăn.
Cô bé thấy rất ngọt, cũng rất muốn ăn, nhưng lời dặn dò của bà nội đột nhiên vang lên trong đầu, bảo cô bé đừng nói chuyện với người xa lạ trên đường, càng không thể ăn đồ mà người xa lạ đưa cho. Cô bé là đứa trẻ rất nghe lời, vừa nhớ tới bà nội, cô bé lập tức khẽ đẩy tay Nhị Nhật ra, dùng sức lắc lắc đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
“Này!” Nhị Nhật không gọi lại được, tức giận đến mức nuốt luôn viên thuốc vào miệng!
Gã thấy ngõ nhỏ phía trước càng ngày càng hẹp, chỉ sợ cô bé sắp về đến nhà, nếu không thể thành công thì chỉ có thể từ bỏ, Nhị Nhật từ nãy đến giờ vẫn bám theo, cũng chịu thiệt mấy lần, không hề cam lòng, huống chi cô bé đáng yêu kia đang ở rất gần rồi, trong lòng gã cực kỳ khó chịu, phải thành công mới được.
Nếu mềm không được, vậy thì cứng!
Nhị Nhật hạ quyết tâm, lần này dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng phải cướp cô bé trước rồi tính sau, cho dù gặp người nào, gã cũng không để ý đến nữa, dù sao người bình thường sẽ không muốn đuổi theo gã. Cho nên gã lập tức vọt về phía cô bé!
Cô bé hiện giờ đã có chút cảnh giác, khi nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô bé quay đầu lại thì thấy cái chú mắng chửi người khác kia đang vọt về phía mình, đứa trẻ lập tức sợ hãi, vừa khóc hô vừa chạy về nhà, nhưng một cô bé bảy, tám tuổi sao có thể chạy trốn nổi một người đàn ông trưởng thành chứ? Mới chạy được vài bước thì Nhị Nhật đã đuổi tới trước mặt, vươn một tay ôm lấy cô bé.
Cô bé sợ tới mức liều mạng giãy giụa, lên tiếng khóc lớn, nơi này vốn rất im lặng, tiếng khóc của một đứa trẻ rất dễ dàng khiến cư dân phụ cận chú ý, nếu đã vào tay thì Nhị Nhật không muốn thất bại nữa, liền tính toán nhanh chóng rời khỏi đây. Gã dùng tay che mặt cô bé đi, sau đó muốn đi ra đầu đường, nhưng mà không biết từ khi nào mà dưới chân bỗng xuất hiện một hòn đá khá to, Nhị Nhật ôm đứa trẻ, ánh mắt lại chỉ chú ý xem có người hay không, nên không nhìn xuống dưới chân, vừa mới cất bước thì trực tiếp vấp phải hòn đá kia mà ngã xuống đất.
Lực đánh thình lình xảy ra khiến Nhị Nhật bất ngờ, không kịp đề phòng, cô bé cũng rơi khỏi tay gã mà ngã xuống mặt đất, cánh tay vốn đang bị thương nhẹ của gã đập xuống đất, khuỷu tay cũng bị trầy, bật cả máu ra. Nhị Nhật lúc này mới nhìn thấy có hòn đá dưới mặt đất, gã không biết tại sao lại bỗng dưng có hòn đá đó, hình như lúc vừa mới vào đây, ngõ nhỏ vốn khá sạch sẽ, không hề thấy gồ ghề hay thứ gì mà! Nhưng gã không rảnh nghĩ nữa, bởi vì sau khi cô bé bị ngã đã không để ý đau đớn mà đứng lên trước gã một cách kỳ tích mà chạy mất!
Chuyện tới mức này, Nhị Nhật tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô bé được, cũng nhịn đau xuống mà đứng lên đuổi theo, cô bé đã bị dọa đến mức mất đi phương hướng, hoảng hốt chạy lung tung, bất giác chạy tới ngõ cụt, Nhị Nhật theo sau, phát hiện đối phương đã không còn chỗ nào để chạy mới ngừng lại, chậm rãi đến gần.
“Này cô bé, chú đã nói sẽ dẫn cháu đi ăn kẹo mà, sao lại muốn chạy thế?” Nhị Nhật nói chuyện một cách kỳ dị, khiến cô bé nghe được lại càng thấy sợ hãi, nhưng đã không còn đường chạy thoát nữa, cô bé chỉ có thể ngồi xổm trong góc tường mà khóc rống, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đã bị nước mắt phủ kín.
Nhị Nhật nhìn thấy tất cả, trong lòng trái lại càng thêm hưng phấn, sở thích luyến đồng của gã đã lên tới đỉnh, bây giờ vừa lúc có thể hưởng thụ một trận!
Ôm lấy cô bé, Nhị Nhật chà lau nước mắt của cô bé, cô bé kêu gào rất ầm ĩ, Nhị Nhật lại bịt kín miệng của cô bé, lại không ngờ rằng cô bé bỗng nhiên ngậm miệng lại, hung hăng mà cắn tay gã một cái, khiến Nhị Nhật đau đến mức lập tức buông lỏng tay ra, mới thấy ngón tay bị cắn chảy máu. Cô bé mượn cơ hội này, hung hăng đạp mạnh đầu gối của Nhị Nhật một cái, sau đó chạy mất, Nhị Nhật đau đến mức ngồi bệt dưới mặt đất, gã vẫn muốn đứng dậy đuổi theo, đúng lúc này, gã đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng động là lạ, liền lập tức ngẩng đầu nhìn.
Sau đó, tầm mắt của Nhị Nhật đã bị đã bị chặn bởi một viên gạch lớn màu nâu, viên gạch rơi xuống từ đầu tường và đập ngay vào trán Nhị Nhật. Nhị Nhật kinh hoảng muốn tránh né, nhưng ông trời dường như đã chướng mắt gã rồi, viên đá khiến chân Nhị Nhật phải khom và bị tê liệt ba giây đồng hồ! Ngay trong ba giây đồng hồ nhanh như điện như tia lửa ấy, Nhị Nhật cảm thấy huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu bỗng đau đớn kịch liệt, đầu choáng váng vô cùng, trực tiếp dựa vào tường mà trượt xuống, máu tươi văng khắp nơi, óc não tràn ra, ý thức không còn nữa, gã đã chết rồi.
Nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo, gã có tư cách xuống mười tám tầng Địa Ngục!