Cô ta lại cố tình cũng không tin cái này!
Ngồi bên cạnh Vương Giai Di là Cố Ân Ân, cũng cúi thấp đầu, nhìn cái mâm trước mặt. Vào giờ phút này, cô mới từ từ thoát khỏi những cảm xúc rung động khi vừa rồi vô ý nghe lén được cuộc đối thoại kia, nhưng dù vậy, đáy lòng cô vẫn không cách nào thăng bằng lại được.
Cô không biết nên hình dung cảm giác nơi đáy lòng mình lúc này là gì, hình như các loại cảm xúc đều có, vừa hình như cảm xúc gì cũng không có.
“Ân Ân, em làm sao vậy?”
Hàn Thành Trì ngồi bên cạnh Cố Ân Ân, nhìn thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn chằm chằm chén cơm ngẩn người, đôi đũa trong tay từ đầu đến cuối không có động một cái.
Cố Ân Ân nghe được tiếng Hàn Thành Trì, lúc này mới hồi hồn, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn thành trì buông đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ cái ót Cố Ân Ân, hơi cúi đầu, cụng trán với Cố Ân Ân, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một cái:
“Anh còn tưởng rằng sáng sớm hôm nay đi bờ biển chơi, em cảm lạnh sốt lên. Vẫn còn may là không phải, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Em muốn ăn cái gì, kêu người giúp việc lại làm cho em ăn.”
Giọng nói của Hàn Thành Trì vẫn ôn nhu thể thiếp trước sau như một, Cố Ân Ân mở trừng hai mắt, hồi hồn, thấy đáy mắt nam tử, bao quanh quan tâm cùng lo lắng dày đặc.
Đáy lòng Cố Ân Ân lập tức hiện lên một hồi ấm áp, cảm giác hình như mình có chút quá nhạy cảm, liền mặt mày như thường cười cười với Hàn Thành Trì, nói:
“Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ xế chiều đi nơi nào chơi.”
Hàn Thành Trì nghe được lời này, hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt lập tức hóa thành cưng chìu mà nở nụ cười, giơ tay lên, vuốt vuốt tóc dài của Cố Ân Ân, ấn mặt cô xuống đối diện chén cơm, nói:
“Trong khi ăn cơm, không cho suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi lại suy nghĩ cũng không muộn!”