Không đẩy ra nữa, cô cảm thấy lòng mình như đá tảng đè nặng. Cô thở dốc, cố gắng bình ổn lại.
Một lát sau, Khương Tình rời môi đi, hơi thở ấm nhuận mùi vị của sương tuyết.
“Hạ Nhi! Tôi chỉ không muốn em tổn thương.”
Lời nói của Khương Tình tựa hồ rít qua kẽ răng mà ra, nhưng ngồi ở nơi đó, vẫn luôn cảm thấy là một nữ nhân ôn ôn nhuận nhuận.
Dứt câu, lại ghé sát vào môi cô, từng chữ nặng nề:
“Em muốn rời xa tôi sao?”
Hạ Nhi sững người.
Cô nén một hơi trong ngực, không khỏi nhìn chằm chằm Khương Tình, thấp giọng:
“Không, em không hề nghĩ sẽ rời xa chị.”
Mọi chuyện hôm nay xảy ra với cô quá nặng nề, cô không muốn quan hệ giữa cô và Khương Tình trở nên căng thẳng vì những chuyện như thế này, cô chỉ muốn dừng nó lại.
Cô bị Khương Tình giữ chặt, rất khó thở, bèn nói:
“Em muốn về nhà, em không muốn thảo luận về vấn đề này nữa.”
Thấy cô né tránh, Khương Tình không hài lòng nhíu mày lại.
Ngay lập tức dồn thêm sức vào bàn tay nắm sau gáy cô, cả người gần như đè lên cô, Khương Tình thì thầm:
“Em không được rời xa tôi. Nghe rõ chưa?”
Hạ Nhi vốn đã cảm thấy bí bách, bây giờ lại càng không sao thở nổi.
Cần cổ cô mảnh khảnh, Khương Tình dùng tay giữ sau gáy cô, ngón cái chạm lên cổ họng cô, thế nên dùng sức chính là bóp nghẹt hơi thở của cô.
“Chị buông ra.”
Hạ Nhi lạnh giọng.
Khương Tình thấy cô đau đớn, ngay lập tức thả lỏng lực, nhưng cổ tay vẫn dùng sức kéo thân thể của cô vào trong ngực.
Khương Tình đưa mắt nhìn cô một cái thật sâu, buông tay ra, đổi xuống kéo cổ áo của cô.
Hạ Nhi thấy hành động bất ngờ không chút báo trước đó của Khương Tình. Cô đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không để ý đến bàn tay đang mò vào trong áo mình làm loạn, chỉ nhìn Khương Tình, hỏi một câu:
“Chị tin tưởng em chứ?
“Tin!” Giọng nói của Khương Tình không cao nhưng lại có chút nặng nề.
Dứt lời liền áp môi tới, hôn lên cổ cô, trượt một đường dài xuống ngực.
“Khương Tình! Đang ở trên xe.”
Hạ Nhi mím môi, một đoàn lửa giận lớn tụ ở ngực, cô tức giận trừng mắt.
Giây phút sau, cô bỗng nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày Khương Tình đều nhuộm nồng đậm vui vẻ và nụ cười ôn nhuận kì lạ.
Cô nheo mắt lại, cả giận nói:
“Cười cái gì?”
Khương Tình lại cười khẽ một tiếng, âm thanh cực thấp, nhưng lại cực nhuận tai.
“Tôi yêu em.”
Giọng nói dịu dàng đến vô bờ bến.
Cả thân thể Hạ Nhi ngay lập tức ỉu xìu, cảm giác lâng lâng bay bay theo câu nói ngọt ngào ấy.
Khương Tình không đợi cô hồi thần lại, cúi đầu xuống, môi mỏng lướt qua đường cong mềm mại uốn lượn trên cần cổ cô, trước khi dừng ở bầu ngực căng tròn, lại ghé môi hôn nhẹ đôi môi cô, dùng đầu lưỡi làm cô hé miệng ra, hơi thở cả hai hòa cùng một nhịp…
Cổ tay cô vẫn bị giữ chặt, không nhúc nhích được.
Đôi mắt Khương Tình hơi hé mở yên lặng nhìn cô, bên trong tựa hồ đang tích tụ cái gì.
Hạ Nhi giãy dụa không ra, sắc mặt không tốt chút nào.
Khương Tình nhìn thấy, bỗng nhiên có chút không biết trong nội tâm cô đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, liền tranh thủ lúc thân thể cô mềm nhũn ôm càng chặt chẽ vào trong ngực, càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi đảo khắp khoang miệng cô.
Hơi thở cả hai người trở nên gấp gáp, kịch liệt lại nóng bỏng.
Khương Tình rời môi cô, giọng nói khàn khàn:
“Về nhà! Tôi phục vụ em cả đêm. Thế nào?”
Hạ Nhi nghe ngữ khí tràn ngập dụ hoặc đó, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.
Cô kéo dài giọng nói ra mấy câu sau đó nhắm hai mắt lại:
“Tiết chế lại. Khương tổng. Đừng quên tối mai chúng ta còn một buổi tiệc.”
Khương Tình bật cười.
Hạ Nhi nghe được tiếng cười kia quả thực như ma âm, ở trong tai cô vòng qua vòng lại.
Cô dùng sức giãy dụa, cảm thấy bị nữ nhân này ôm với tư thế ái muội này quả thực chính là chịu tội.
Cả người cô đau nhức, cử động một chút cũng tưởng như gãy xương.
“Tình à! Chị có thể buông em ra không? Em đâu có chạy được.”
Giọng cô có chút đáng thương.
Khương Tình lúc này mới buông tay, còn chỉnh lại cổ áo đang hé mở của cô, tỉ mỉ chỉnh trang lại đầu tóc cho cô vô cùng cẩn thận.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn vết đỏ ửng hằn trên cổ tay mình, thở dài không dứt.
________
Hôm nay lúc trời còn chưa sáng, cô mơ mơ màng màng nghe thấy Khương Tình nói chuyện với cô, đại khái là sáng nay có một cuộc họp đại cổ đông, sẽ cố gắng trở về sớm nhất.
Trong mơ màng, hình như cô còn nghe thấy Khương Tình thì thầm bên tai cô, nói bằng một giọng rất thấp — Tôi yêu em.
Tới khi trời sáng hẳn, mở mắt ra cô mới biết mình không nằm mơ.
Nữ nhân tối qua ngủ bên cạnh cô đã không còn nữa, chỉ còn lại mùi hương thơm mát thanh nhã, mùi hương vấn vít nơi chóp mũi, cực kỳ khiến người ta mê đắm không dứt được.
Bất giác cô không phân biệt được là hiện thực hay mộng ảo.
Buổi sáng được Khương Tình tự tay chuẩn bị trên bàn, ngay cả bình trà tươi cũng được pha sẵn, vẫn còn nóng.
Người hầu tới giờ mới bước tới, vội vàng chuẩn bị mọi thứ để cô dùng bữa.
Trong căn biệt thự này không ít người hầu và vệ sĩ, toàn bộ đều được quản lý dưới tay La quản gia, thế nhưng chỉ cần Khương Tình có mặt ở nhà, những bữa ăn của Hạ Nhi sẽ do một tay Khương Tình xuống bếp làm.
Một thời gian như vậy, Khương Tình nuôi cô biến thành một người có khẩu vị cực kỳ kén chọn. Đầu bếp trong biệt thự đã thay không biết bao nhiêu người vẫn không làm hài lòng được cô.
Hạ Nhi lại vô cùng kén ăn, động đũa không hợp khẩu vị liền dứt khoát không ăn nữa. Vì thế mỗi buổi sáng trước khi đi làm, Khương Tình luôn phải dậy sớm một chút để chuẩn bị bữa sáng cho cô, sau đó mới an tâm rời khỏi nhà.
La quản gia nghiêm cẩn chỉnh tề từ cổng chính đi vào, trông thấy cô đang dùng bữa sáng liền cúi người:
“Cô chủ! Lễ phục cho tối nay đã được mang tới.”
Hạ Nhi đưa tách trà lên môi uống một ngụm, nhẹ giọng:
“Lát nữa đi.”
La quản gia đáp ‘vâng’ một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
Hạ Nhi vừa thưởng thức trà thơm phức, vừa lướt điện thoại mở trang web ra. Giây phút đọc được những tin tức trên mặt báo, đầu óc cô chợt ngơ ngẩn, sau đó huyệt thái dương giật lên từng hồi, trái tim cũng như mắc lại nơi cổ họng.
Chuyện cô đến bệnh viện tìm Dung Lạc lan tràn khắp các trang mạng, nơi nào cũng có.
Hàng tá những bài báo xuyên tạc, cũng có những người thêm thắt những câu chuyện ly kì phía sau.
Dư luận đúng là vô cùng rảnh rỗi, chỉ trong một đêm mà cái danh ‘hoạ thuỷ’ của cô đã nổi như cồn, không ít người nói cô chính là nữ nhân một chân đạp hai thuyền, không biết xấu hổ.
Hạ Nhi đóng các trang web lại, hít sâu một hơi.
Chuyện Dung Lạc uỷ quyền để cô quản lý Dung thị vẫn chưa truyền ra, có lẽ Vương Luân làm một cách nào đó đè ép chuyện này xuống, dù sao việc Tổng giám đốc Dung thị gặp chuyện chưa tỉnh lại, phải nhượng quyền cho người khác quản lý cả một tập đoàn lớn sẽ khiến các cổ đông của Dung thị càng loạn hơn.
Bên ngoài chỉ đồn thổi Dung Lạc đang tĩnh dưỡng một thời gian.
______
Hạ Nhi dùng xong bữa sáng, La quản gia bước vào báo cho cô bên ngoài có người đến.
Sau chuyện hôm qua, Vương Luân cũng có nhắc nhở cô rằng hôm nay Dung thị sẽ mở một cuộc họp Hội đồng quản trị khẩn cấp.
Và cô — với vai trò là người được uỷ quyền phải trấn an một đám cổ đông đó. Cho dù chỉ là trì hoãn đến khi Dung Lạc tỉnh lại, cô hôm nay chính là không thể không đến Dung thị một chuyến.
Cách một cánh cổng lớn, có hai chiếc xe công vụ đang đỗ, trước xe có một người đàn ông đang đứng, mặc sơ mi khoác áo vest, tay đeo găng trắng, rất nghiêm chỉnh.
Là Vương Luân.
Một người khác đứng trước cửa, cũng ăn mặc chỉnh tề. Sau khi thấy Hạ Nhi đi ra, người đó tháo kính râm xuống.
Là một khuôn mặt đàn ông trung niên hết sức bình thường, nhưng ánh mắt thì rực lửa, nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Người này nhìn thì ôn hòa vô hại, thực chất trên người giấu một cảm giác khiến người ta bất an. Tuy không phải là người bụng dạ khó lường nhưng nhất định có lai lịch không vừa.
Người đàn ông cúi người, kính cẩn nói với cô:
“Hạ tiểu thư. Tôi là Hoắc Thâm. Là trợ lý của Dung tổng.”