Tư Đồ Vũ Thiên có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Băng, lại đột nhiên cười rộ lên, cúi đầu xuống hôn trán nàng một cái. “Đúng vậy, sau này rất tốt!”
Tương lai của nàng có hắn, tương lai của hắn có nàng, mọi chuyện đều sẽ có đối phương tham dự vào, chỉ nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy tương lai thật sự vô cùng tuyệt vời và đáng mong chờ.
*Hư hư, viết đến đây hạnh phúc quá, hai người cuối cùng cũng thành đôi rồi! Tiếp theo mình sẽ bắt đầu đánh các phó bản nhỏ nhe hehehe!
Tư Đồ Vũ Thiên phất tay một cái, ngọn nến mong manh yếu đuối liền chịu đả kích nặng nề mà nghiêng mình, anh dũng hi sinh tắt ngúm. “Băng Nhi ngủ ngon.”
…………………………
Buổi sáng hôm sau, Võ Triển Long mang theo người hầu tiến đến hội đấu giá, dựa theo thỏa thuận mua bán mà trao trả số tiền của quả trứng linh thú ngày hôm qua đã mang đi, theo sau hắn là mấy người Hoàng Tiêu Dương.
Hàn Ân Ý đứng đằng sau hơi nghiêng người đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên lại không thấy được hắn, mặc dù có chút thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn như cũ mà mỉm cười.
Võ Triển Long nói bóng gió dò hỏi về tung tích của Tư Đồ Vũ Thiên liền biết được hắn đã rời đi từ rất sớm.
Triệu Sơn híp mắt cười cười, khuôn mặt nghiêm nghị hoàn toàn nhìn không ra đang nói dối hay nói thật.
Hừ! Nam nhân của tiểu đ… muội, sao hắn có thể bán đứng chứ?! Chỉ riêng nữ nhân đáng khinh kia vào ngày yến hội tiệc hoa chủ động tiếp cận đã khiến hắn phản cảm, huống chi nàng ta còn có ý đồ không trong sáng với vị đại nhân đó của Hàn Băng!
“Vậy bản tướng mạn phép đi trước, bên trong quân doanh còn có nhiều chuyện cần xử lý.” Võ Triển Long ôm quyền hướng Triệu Sơn gật đầu một cái, mang theo lính hầu rời đi.
“Triệu mỗ cũng còn có việc cần sắp xếp, lần đấu giá sau sẽ khoản đãi mọi người sau, thứ lỗi.” Triệu Sơn khách khí với mấy người Hoàng Tiêu Dương vài câu xong liền quay người đi vào bên trong, chỉ huy cấp dưới kiểm kê tài sản, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trở về Dực Hoàng quốc.
Hoàng Tiêu Dương không gặp được Hàn Băng liền không có hứng thú đi tiếp với bọn họ, cũng theo đó rời đi. Vương Minh Nguyên phe phẩy chiết phiến lả đả nói bản thân còn việc chưa làm xong liền cắp mông chạy mất, để lại Hưng Công cùng với hai huynh muội Hàn gia, còn có cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì.
“Cũng sắp đến ngày phải khởi hành về nước, chắc bọn ta sẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức lấy tinh thần đi đường, vậy nên hôm nay sẽ ở lại trạm dịch đi!” Hưng Công mỉm cười nhẹ nhàng đề nghị. Mặc dù Hàn Ân Ý không muốn nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu tỏ vẻ không ý kiến.
“Cũng đúng, sự việc hôm qua chắc cũng gây ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người, để bản điện hạ đưa mọi người về trạm dịch.” Vũ Uy Nghị đón lấy cái thang đối phương đưa ra, ngay lập tức gật đầu vươn tay làm động tác mời.
“Vậy làm phiền cửu hoàng tử rồi.”
Hai người giả dối qua lại vài câu, Hàn Trịnh và Hàn Ân Ý chậm chạp bước đằng sau, mỗi người mang theo một tâm sự riêng mà về đến nơi ở của sứ thần các quốc.
Ưu Thu Phỉ nhận được tin từ tỳ nữ thân cận báo nhóm người Hưng Công đã về liền nhanh chóng chạy ra đón, treo trên môi là nụ cười dịu dàng.
“Điện hạ đã về rồi!”
“Ta về rồi, Phỉ Nhi đang làm gì vậy?” Hưng Công nắm tay nàng ta ân cần, muốn có bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu.
“Thiếp đang cho người kiểm kê lại một số đồ đạc, sắp xếp gọn gàng chuẩn bị cho chuyến đi ngày kia, còn có chuẩn bị một ít lương khô cùng màn thầu cho binh lính đi theo.”
“Phỉ Nhi suy nghĩ chu toàn như vậy thật khiến ta yên tâm, ta đúng là may mắn vô cùng mới có thể thú nàng làm thê!”
“Là bổn phận cùng trách nhiệm của thiếp.” Ưu Thu Phỉ mỉm cười e ngại cúi đầu.
“Tình cảm của phu thê hai người thật khiến người khác phải ngưỡng mộ a!” Vũ Uy Nghị nhìn màn trao đổi tình cảm nồng nàn của Hưng Công không nhịn được mà trêu đùa một câu.
Beta lần 1: 21/01/2023.
Aaa! Lúc beta lại buồn ngủ lắm lắm luôn, nhưng vì sợ ứng dụng k duyệt kịp vào đêm m1 nên mik đã cố thức để up lên, hức hức, bây giờ là 1h53p lận ó!!! Mọi người đọc xong nhớ ngủ sớm nha!
.