Hồng Trường Hải không biết hắn muốn làm gì, trầm ngâm nói:
– Muốn nghe ngóng những môn phái nào đã tham gia cũng không khó lắm, chỉ cần tìm bất cứ một môn phái nào từng tham gia năm xưa hỏi thăm sẽ biết.
Miêu Nghị nhất thời phấn chấn tinh thần:
– Hồng trưởng lão có quen biết môn phái nào có thể hỏi thăm chăng?
Hồng Trường Hải cười nói:
– Mặc dù Lam Ngọc môn không phải là đại môn phái gì, nhưng lão phu ở giới tu hành nhiều năm, vẫn có một vài người quen trong một ít môn phái, chuyện này sẽ không quá khó khăn.
– Vậy Miêu mỗ có thể giao chuyện này cho Hồng trưởng lão xử lý hay không?
– Đại nhân nói quá lời, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì, cần gì phải nói phó thác như vậy, lão phu làm hết sức là được.
Hồng Trường Hải hào phóng khoát tay áo một cái, bất quá ít nhiều gì cũng có nghi ngờ hỏi:
– Đại nhân tới đây chỉ là vì hỏi thăm những môn phái này sao?
Dĩ nhiên không chỉ là vì hỏi thăm những môn phái này, Miêu Nghị có vẻ do dự, cuối cùng vẫn nói:
– Chủ yếu là tìm hai người.
Hồng Trường Hải hỏi:
– Đại nhân tìm người nào?
– Một nam một nữ, vào năm Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, hai người từ Trường Phong thành gia nhập hai môn phái, thế nhưng không được biết rốt cục là hai môn phái nào, chỉ có chút đầu mối có thể cung cấp, không biết Hồng trưởng lão có thể thăm dò được chăng?
– Nếu có đầu mối cung cấp vậy có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Đại nhân không ngại cứ cho biết, có lẽ lão phu có thể bằng vào đó mà suy đoán được là môn phái nào.
Đương nhiên là phải cho biết chuyện này, Miêu Nghị gật đầu một cái, suy tư trầm ngâm nói:
– Một môn phái trong đó hôm nay nhớ lại vẫn còn cảm thấy có điều quái lạ, hoàn toàn bất đồng những môn phái khác. Lúc ấy môn phái này ẩn thân ở bên trong một cái nhà dân cư, đẩy cửa mà vào phát hiện trong đó có động thiên khác, bên trong hào quang rực rỡ, khí lành vờn quanh, tiên nhạc du dương, dị hương xông vào mũi. Hai bên tả hữu có mấy tên kim giáp thần nhân uy phong lẫm lẫm đứng thẳng, cảnh tượng thật sự là làm người ta phải tặc lưỡi thở than, nhìn thoáng qua như phúc địa thiên ngoại.
– Bên trong phòng hào quang bảo khí, một tên tu sĩ hoàng bào đeo kiếm ngồi xếp bằng trên bảo tọa hoa sen bảo quang lấp lóe, tu sĩ hoàng bào này từ mi thiện mục, dáng vẻ hòa ái. Không biết Hồng trưởng lão có nghe nói qua môn phái nào phô trương nghi thức trang trọng như vậy hay không, môn phái nào có tu sĩ hoàng bào từ mi thiện mục có thể hưởng thụ nghi thức như vậy?
Hồng Trường Hải nghe trợn mắt há mồm, hào quang lấp lánh, khí lành vờn quanh, tiên nhạc du dương, kim giáp thần nhân uy phong lẫm lẫm, bảo tọa liên hoa??? Ngươi đang đùa giỡn ta sao?
Sửng sốt một hồi lâu, lão có hơi dở khóc dở cười nói:
– Đại nhân, thứ cho lão phu nói thẳng, nghe ngươi nói rõ ràng là truyền thuyết thần thoại thế tục, quá mức ly kỳ, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Giới tu hành không có môn phái nào phô trương như ngươi đã kể, đầu mối mà Đại nhân nghe được có lầm lẫn gì chăng?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Không thể nào sai được, là ta tận mắt nhìn thấy!
Ặc… Tận mắt nhìn thấy? Hồng Trường Hải nhất thời tay vuốt râu suy tư, nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
– Chưa từng nghe nói qua môn phái khoa trương như vậy. Huống chi lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra các phái chiêu thu đệ tử có ước định, vì công bình, không thể dùng nghi thức phô trương gì để cố ý dẫn dụ, càng không nói tới khoa trương như vậy. Phải chăng là Đại nhân đã nhìn lầm, phải biết rằng cho dù là Lục Thánh cũng sẽ không có hành động phô trương quá mức như vậy. Thứ cho lão phu nói thẳng, tình hình Đại nhân nói chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại ở thế tục!
Miêu Nghị kiên định nói:
– Tuyệt sẽ không nhìn lầm. Hồng trưởng lão không ngại suy nghĩ lại một chút, xem có bỏ sót gì chăng.
– Chuyện này…
Hồng Trường Hải có vẻ dở khóc dở cười, bất quá vẫn làm theo lời Miêu Nghị, vắt hết óc nhớ lại một lần, rốt cục vẫn lắc đầu nói:
– Lão phu thật sự chưa từng nghe qua có môn phái nào phô trương quá mức tưởng tượng như vậy, huống chi Đại nhân nói tu sĩ hoàng bào kia ngồi trên bảo tọa liên hoa bảo quang lóe lên, vậy lại càng không đúng. Tu sĩ Tiên Quốc ta không có môn phái nào ngồi trên bảo tọa liên hoa, ngược lại tu sĩ Vô Lượng quốc hoặc Phật Quốc mới có khả năng này, nhưng Tiên Quốc cũng không thể nào cho phép hai nước kia phái môn phái đến cảnh nội mình thu đồ đệ trong lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra.