Thích Trúc Âm không đợi Hoa Hương Y nói xong, nói: “ Hôm nay ta muốn nói với ngươi, về sau cửa hành thôn trang trong nhà đều do ngươi trông coi, la thuê hay bán đều do ngươi làm chủ,” cô trịnh trọng quay người, nhìn Hoa Hương Y, “ Chúng ta thẳng thắn nói chuyện.”
Thích Trúc Âm không đến quán trà nói chuyện, cô thích đường phố, đứng ở đấy chính là thái độ của cô, cô không sợ hãi ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.
“ Chuyện kho lúa tám thành phải cảm tạ ngươi,” Thích Trúc Âm hơi hơi hành lễ, mái tóc dài xõa sau lưng, cô lại đứng thẳng dậy. “ bằng không lần này nguy hiểm.”
Hoa Hương Y nghiêng người không nhận lễ, nói: “ Công này của Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm nhìn cô, nói: “ Phan Lận không nói với ta, ta chỉ cảm ơn ngươi.”
Hoa Hương Y bị Thích Trúc Âm nhìn mà xiên kẹo cũng muốn tan ra.
“ Nhưng ta cũng nói thẳng, ngươi nó cho ta biết chuyện kho lúa tám thành, là muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì vậy?” Thích Trúc Âm nói thẳng, kỳ thực không nhớ được sự khóe léo của chuyện này.
Hoa Tam tiểu thư này cũng quá là lỳ quái.
Thích Trúc Âm trằn trọc, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận hoa hương vì sao lại tiết lộ chuyện kho lúa tám thành cho mình, nếu trong cung không có cô đề cập đến, vậy thì trận này còn chưa phân rõ thắng bại.
Hoa Hương Y cong chiếc cổ trắng nõn, trong tiếng người ồn ào nhìn xiên kẹo đường, cô nói: “ Đại soái không cần giúp ta làm gì, Đại soái…. đánh Biên Sa là được.”
Thích Trúc Âm nhìn chăm chăm Hoa Hương Y, bỗng nhiên chống đầu gối, quay đầu nhìn biểu cảm của Hoa Hương Y, buồn bực nói: “ Cứ vậy thôi à?’
Hoa Hương Y bị Thích Trúc Âm làm cho hoảng sợ, tư thế này so với lần trước Thích Trúc Âm vén khăn voan là giống nhau, đều trực tiếp bổ nhào tới trước mặt, không để Hoa Hương Y có cơ hội chuẩn bị.
“ Ngươi ở Khuých Đô giúp Diêu Ôn Ngọc chạy trốn…” Thích Trúc Âm giống như tỉnh ra, thấy hoa hương có chút thơm thơm, mang mùi hương trong dự đoán của cô, kết quả như đi vào cõi tiên vậy, chờ đến khi phục hồi tinh thần, phát hiện Hoa Hương Y còn cầm xiên kẹo đang ngưng thần đợi cô nói tiếp.
“…. lại nói cho ta chuyện kho lúa,” Thích Trúc Âm giấu đi chuyện vừa mới lạc vào cõi tiên, “ là bởi vì gả cho cha ta sao?”
Hoa Hương Y nói: “ Người cứu Nguyên Trác là Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm lắc đầu, chắc chắn mà nói: “ là ngươi.”
Hoa Hương Y mấy lần đem công lao giao cho người khác, cô giống như không thể thừa nhận, cái ngăn trở kia chính yêu thương của Thái hậu. Ánh chiều tà trên phố bị nuốt chửng, đèn lồng phát sáng giống như sao trên trời rơi xuống. Mùi dầu mỡ chiên xào tan ra một ít, đường phố vẫn oi bức như cũ, Hoa Hương Y lúc này không ăn nhập gì cả.
“Từ năm Hàm Đức, cô thường đề cập cho ta nghe, thường xuyên nhất là vụ xuân hằng năm,” Hoa Hương Y buông xiên kẹo xuống, dáng vẻ đùa nghịch không còn, cô nói, “ kỳ thực sổ sách tám thành kia, ta tính càng ngày càng rõ. Năm Hàm Đức ta từng khuyên cô thả Giang Thanh Sơn, nhưng họ cho là Giang Thanh Sơn trù tính mười ba thành là đủ rồi. Năm ấy người Trung Bắc chết đói khắp nơi, vài năm sau, lương thực của sáu châu bị tám thành bỏ mặc làm phá hỏng sự sống, người chết đói rất nhiều,” cô nhẹ nhàng mà ngẩng đầu, “ Người bị chết đói so với bị người Biên Sa giết càng nhiều hơn.”
Hoa Hương Y ở trong cung, cô mặc gấm vóc, ăn những đồ ăn ngon, ngủ trên tơ lụa, mà một chỗ khác của ngoài bức tường đổ còn đang lam lũ, tranh giành đồ ăn, ngủ đường lạnh. Cô cùng Thái hậu đứng ở lầu tây nhìn về phía xa xa, sự giả dối của phồng thịnh hưng vinh che mắt cô, nhưng cô rất nhanh cảm thấy được những người này không muốn thu tay lại. Hải Lương Nghi tự vẫn trên Minh Lý Đường, nhưng Thái hậu chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi.
Hoa Hương Y nói: “ Ta muốn cô đừng lại.”
Dân chúng chính là dòng sông chở thuyền, đây là nền tảng, Thái hậu còn muốn dựa vào tám đại doanh trấn áo lời đồn đại, đó là nghịch thiên. Giang sơn hưng thịnh hay diệt vong vốn dĩ không treo trên người Quân vương, thiên hạ chính là muốn một đế vương hiểu có một tấm lòng thấu hiểu cảm thông thế gian.
“ Ta bị giam trong khuê các, năng lực có hạn, bất kể là đối vơi Nguyên Trác hay là Thừa Chi, chuyện có thể làm đều là bé nhỏ không đáng kể,” Hoa Hương Y nói đến đây, thong thả đáp lại lễ của Thích Trúc Âm, “ Đại soái tung hoành Khải Đông, rong tuổi nơi sa trường, nếu có thể đánh lui mười hai bộ Biên Sa, thì chính là công đức vô lượng, bởi vậy, ta muốn Đại soái còn sống ra khỏi Khuých Đô.”
Thích Trúc Âm bị hành lễ này, giống như mới nhận ra Hoa Hương Y là ai.
“ Ngươi là cô nương tốt,” Thích Trúc Âm tạm dừng một chút, “ Ta nên lấy chiến công để báo đáp.”