Nếu đã xuất thủ, như vậy hắn sẽ không chút lưu tình nào. Kiền Huyết hoàng đế đã lựa chọn không ra, như vậy hắn sẽ làm cho đối phương vì sự ngu xuẩn của mifh mà trả giá thật lớn!
– A…
Mọi người bị giam cầm thân thể thấy hoàng cung nguy nga đã biến thành một cái phế tích, không ai chạy thoát khỏi. Mỗi một người đều bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Thân là đại thần, bọn họ cũng đều biết trình độ vững chắc của hoàng cung, tòa hoàng cung này là do Kiền Huyết lão tổ tự mình bố trí xây dựng. Bình thường bán bộ Chúa Tể cho dù tay cầm thần binh Chúa Tể cũng rất khó có thể phá vỡ được phong ấn!
Cấm chế cường đại như vậy, một chưởng tiệnt ay của đối phương lại đánh cho nó tan thành mây khói… Đây chính là thực lực của Chúa Tể hay sao?
Khó trách ngay cả Kiền Huyết lão tổ cũng bị hắn đánh chết, dưới thực lực như vậy nghiền ép, ai có thể gánh chịu được chứ?
– Đến phiên các ngươi!
Một chưởng vỗ Kiền Huyết hoàng cung thành phế tích, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía mọi người trước mắt.
Sở dĩ để đám người này lại là bởi vì trong những người này nhất định sẽ có người biết tung tích của Kiền Huyết hoàng đế, thậm chí còn có thể liên lạc, nếu không, toàn bộ hoàng triều sẽ không yên tĩnh giống như bây giờ.
– Người có thể liên lạc với Kiền Huyết hoàng đế tự mình đứng ra, nếu không, ta giết chết từng người một trong bọn ngươi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Ngữ khí của hắn không có tàn nhẫn, lạnh lùng, ngược lại còn giống như đang nói chuyện nhà với bằng hữu vậy. Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, toàn thân của tất cả mọi người đồng thời run lên, không ngừng run rẩy.
Bởi vì bọn họ biết, người trước mắt này một khi nói ra là làm được, nói đã muốn giết chết từng người. Như vậy tuyệt đối sẽ không để lại người sống, dù chỉ là một nửa!
– Thế nào? Không nói sao?
Nhìn chằm chằm vào mọi người trước mắt, thấy không có một người nào đứng ra nói chuyện, Nhiếp Vân cười một tiếng.
Thình thịch!
Một tiếng nổ vang lên, một vị đại thần trực tiếp bị nổ thành thịt vụn, thi thể từ trên không trung rơi xuống, tựa như mưa máu.
– Cái gì?
Thấy hắn không có xuất thủ, chỉ hỏi một câu nà một vị đại thần cấp bậc tông chủ tột đã bị đánh chết, thậm chí ngay cả chết thế nào cũng không biết. Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tất nhiều người trong bọn họ đã đi theo Kiền Huyết hoàng đế nhiều năm, từng gặp qua Kiền Huyết lão tổ. Thế nhưng cho dù là vị cường giả Chúa Tể lão làng này dường như cũng không có loại thủ đoạn giết người vô hình này a!
Quá đáng sợ!
Đối mặt với thiếu niên này, bọn họ có cảm giác giống như đang đối mặt với một ngọn núi lớn, không có cách nào leo lên.
– Không nói? Kiền Huyết hoàng đế mình ẩn nấp, cũng đã buông bỏ các ngươi. Như vậy mà các ngươi còn muốn tận trung với hắn? Rất tốt!
Giết chết một người, trấn áp tất cả mọi người, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
– Muốn từ trong miệng chúng ta hỏi ra tung tích của bệ hạ sao? Ngươi nằm mơ đi!
Trong đám người có một vị đại thần cấp bậc bán bộ Chúa Tể rống lên một tiếng.
Nhìn phục sức của người này, có lẽ địa vị cực cao, ở trong đám người cũng có địa vị không thấp, nghe hắn nói một câu như vậy, lập tức có không ít người hưởng ứng với hắn.
– Bây giờ ngươi phách lối như vậy, chúng ta tự nhận thực lực không bằng ngươi, không có bất kỳ biện pháp nào, chờ sau khi A Dục Vương điều tra rõ rồi xuất thủ, khi đó ngươi cũng chờ chết đi!
– Ha ha, ngươi có bản lĩnh thì cứ giết chúng ta. Bất quá, ngươi cũng sẽ không tốt là mấy nha. Dến lúc đó cũng sẽ bị A Dục Vương vĩ đại đánh chết! Sống không bằng chết!