Bên trong hoàng cung có một vị đại thần bay ra, thân thể không ngừng run run, trên mặt lại mang theo vẻ kiên nghị, hắn cắn răng nói.
– Đúng vậy, bệ hạ đắc tội với ngươi, ngươi nên tìm hắn, mà không phải là chúng ta, nếu không, tin tức truyền đi ra ngoài, uy danh ngươi đặt ở chỗ nào chứ?
Lại có một vị đại thần bay ra.
Hai người kia mặc dù không nói nhiều, thế nhưng mỗi câu đều nói trúng chỗ yếu, khiến cho Nhiếp Vân ném chuột sợ vỡ bình.
Không cần suy nghĩ. Đây nhất định là thủ đoạn mà Kiền Huyết hoàng đế lưu lại, khiến cho đại thần dùng những lời này ngăn cản Nhiếp Vân, để cho hắn ngại thân phận cho nên sẽ không tiện xuất thủ với hoàng triều.
Thân là Chúa Tể mà xuất thủ đối với bọn họ, quả thực có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.
– Mười… Chín…
Mặc dù ý tưởng của Kiền Huyết hoàng đế rất tốt, thế nhưng hắn vẫn xem thường quyết tâm của Nhiếp Vân, nghe thấy lời của bọn họ, hắn căn bản không thèm để ý tới, ánh mắt giống như băng, trên miệng vang lên tiếng đếm lạnh lùng, không có chút ngừng nghỉ nào.
– Chẳng lẽ đại nhân thực sự không để ý tới thân phậ mà định ỷ mạnh hiếp yếu, không để ý tới thân phận Chúa Tể sao?
Nghe thấy hắn bắt đầu đếm ngược, da đầu vị đại thần thứ nhất run lên..
Theo hắn thấy, đối phương thân là Chúa Tể, vô luận như thế nào cũng sẽ cố kỵ tôn nghiêm, không dám quang minh chánh đại xuất thủ như vậy. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới cho dù nói tới như vậy thì đối phương cũng không quan tâm!
– Người mạnh nhất trong chúng ta cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể, ngươi ra tay với chúng ta, chẳng lẽ không sợ dính nhân quả, không tránh khỏi tam tai cửu nạn hay sao?
Vị đại thần thứ hai vội nói.
Kiền Huyết hoàng triều từng có một vị Chúa Tể trấn giữ, đối với Chúa Tể có tam tai cửu nạn, cũng biết rất rõ.
– … Tám… Bảy…
Nhiếp Vân không nhìn đối phương lấy một cái mà vẫn tiếp tục đếm.
Cái gì mà tam tai cửu nạn, nguy hiểm cái rắm. Cũng đã đắc tội với A Dục Vương, cần gì phải sợ những thứ mơ hồ này?
– Ngươi…
Thấy một màn này, mấy vị đại thần đang bay trên không trung mới biết được thiếu niên ở trước mắt này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn nhiều! Trên trán mỗi người toát ra mồ hôi lạnh.
Khó trách Kiền Huyết hoàng đế bị dọa cho sợ đến mức ẩn nấp, không dám lộ diện, người trước mắt này không chỉ có thực lực mạnh, ý chí còn quá kiên cường, một khi định làm chuyện gì sẽ không sửa đối. Quả thực không là người mà bọn hắn có thể đối phó.
Kế hoạch của Kiền Huyết hoàng đế vốn cho là hắn ẩn nấp, đối phương thân là Chúa Tể, chỉ cần dùng ngôn ngữ bức bách thì chắc chắn đối phương sẽ không xuất thủ đối với một ít đại thần trong hoàng cung. Thế nhưng hắn lại không ngờ lại là kết quả này!
– Làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân tiếp tục đếm ngược, tùy thời sẽ công kích, mấy vị đại thần nhìn lẫn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nóng nảy.
Tên sát tinh trước mắt này quá kinh khủng, căn bản không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.
– Trốn!
Trong đám người không biết là người nào kêu một tiếng, nghe được thanh âm này, tất cả mọi người tựa như nhận được đại xa, nào dám dừng lại nữa. Cả đám đồng thời bay về bốn phương tám hướng.
Trong bọn họ, người thực lực kém nhất cũng đạt tới cấp bậc tông chủ, thực lực như vậy, nếu như muốn chạy trốn, chỉ cần một cái hô hấp đã có thể từ trong vị trí hoàng cung chạy ra khỏi Kiền Huyết hoàng thành. Bất quá, bọn hắn vừa mới nhúc nhích thì đã lập tức cảm thấy trên người căng cứng, giống như cá tôm trong lưới vậy, bị giam cầm trên không trung, không có cách nào nhúc nhích được.
– Xong rồi… Nhiếp Vân Chúa Tể xuất thủ…