“Nào nào, đến cả đi”, khi Diệp Thành chép miệng thì đạo thân Tinh Thần đã bắt đầu phát thiệp mời, hôm nay tên này trông rất hồ hởi, liên miệng cười tươi.
“Người sắp thành thân thật sự có phần khác biệt”, Diệp Thành bất giác chép miệng.
“Đương nhiên rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười.
“Ấy? Thành thân ở thế giới người phàm sao?”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lên tiếng.
“Đúng, ta và Tinh Nhi quyết định quy ẩn”, đạo thân Tinh Thần cười nói.
“Chán ghét giới tu sĩ rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn đạo thân Tinh Thần.
“Chán ghét rồi”, đạo thân Tinh Thần hít vào một hơi thật sâu, nụ cười có phần mỏi mệt, “thiệp mời ta cũng chỉ chuẩn bị bị mười mấy cái, ở thế giới người phàm chúng ta sẽ làm một đôi phu thê bình thường, sống bình dị qua ngày”.
“Lựa chọn của ngươi ta đương nhiên không can thiệp”.
“Đa tạ lão đại”, đạo thân Tinh Thần cung kính hành lễ, hắn nở nụ cười tươi rói ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
“Một đoạn tình duyên bình dị thật sự đẹp”, nhìn đạo thân Tinh Thần bay đi, Diệp Thành khẽ cười, không biết vì sao giây phút nghe đạo thân nói về cuộc sống bình dị mà hắn lại ao ước đến thế.
“Diệp Thành, bao giờ thì cưới chúng muội?”, Lạc Hi nắm lấy tay Diệp Thành, cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Diệp Thành, hi v hắn có thể cho mình một đáp án chính xác.
“Cái đó à, ta đi xem Sở Huyên thế nào đã”, Diệp Thành ho hắng, hắn quay người biến mất.
Sau khi hắn rời đi, phía Sở Linh mặt mày thẫn thờ, không phải ai cũng ngây thơ như Lạc Hi, nói tới việc thành thân với người ta thì nữ nhi vẫn nên kín kẽ một chút.
Có điều nói tới việc thành thân thì ai cũng chộn rộn, khuôn mặt ửng hồng, mỗi người bọn họ đều đóng vai trò không thể ngó lơ trong cuộc sống của Diệp Thành, đó không phải là vị khách qua đường, mà là từng đoạn nhân duyên khiến bọn họ ước ao.
Phía này, Diệp Thành đã đi rất xa, nụ cười trên khuôn mặt dần dịu đi, khoé miệng có dòng máu trào ra.