Từ trăm ức năm trướcthái cổ chư tộc không mạnh bằng Thâm Uyên Ác Ma nhưng bọn họ kéo dài tiếp.
Một chủng tộc lúc gần diệt vong có thể bộc phát ratâm huyết và tín niệm thì sẽ cực kỳ khủng bố. Giống như cảm giáclúc trước ở Tư Minh tinh Lâm Minh nhìn mười vạn dân chúng không ăn đồ bố thí.
Rất nhiều người không tiếc bản thân, thấy chết không sờn, khi ấy bọn họ dễ cảm nhiễm người xung quanh hơn. Cuối cùng ức vạn võ giả hợp thành một lòng, dù phải đối mặt kẻ thù mạnh hơn mình gấp mười lần cũng có thể chiến một trận.
Nghĩ tới đây Lâm Minh thở hắt ra, mấy năm nay hắn luôn cảm giác áp lực to lớn nhưng hắn không chiến đấu một mình, chưa bao giờ là vậy. Trận đại kiếp nạn này đến quá nhanh, Lâm Minh không có nhiều thời gian nhưng hắn không cần một mình đối diện chủ nhân sau màn mộ Ma Thần.
Có chiến hữu, có bằng hữu, có tiền bối, có muôn vàn võ giả cũng chiến đấu vì sống sót.
Bất Hủ quân vương nhìn biểu tình, tín niệm trong mắt Lâm Minh, mỉm cười nói:
– Các ngươi đi theo ta.
Khi nói chuyện Bất Hủ quân vương đã nhấc chân đi hướnga tế đàn hắc ám.
Lâm Minh, Thánh Mỹ sửng sốt, không hỏi nhiều, cắm cúi đi theo Bất Hủ quân vương.
Bất Hủ quân vương từng bước mộtđi lên tế đàn, Lâm Minh, Thánh Mỹ lên theo.
Lần đầu đến trên tế đàn to lớn, Lâm Minh nhìn những vệt máu nâu đậm loang lổ trải dài tế đàn như bệch máu đổ xuống trải qua năm tháng dài dặc nhuộm thành.
Trên tế đàn có phù điêu Ác Ma mãi mãi không thay đổi, ma văn lộ ra ngoài, thân hình Ác Ma trông rất dữ tợn.
Bất Hủ quân vương bước tới giữa tế đàn mới ngừng lại.
Lâm Minh lấy làm lạ hỏi:
– Tiền bối, đây là . . .?
Lâm Minh luôn cảnh giác với tế đàn này, hắn cảm nhận sát khí đậm đặc từ tế đàn. Nhiều năm qua không biết bao nhiêu thiên kiêu nuốt hận trên tế đàn.
Bất Hủ quân vương xoay người lại nhìn Lâm Minh và Thánh Mỹ, nở nụ cười hiền hòa:
– Các ngươi đến mộ Ma Thần chẳng lẽ không phải vì Hắc Ám tế điển sao? Hiện tại đã đi đến nơi này, đương nhiên không thể bỏ qua mọi thứ.
Lâm Minh thầm ngạc nhiên:
– Ý của tiền bối là?
Hắc Ám tế điển vốn là một cạm bẫy lớn, chẳng lẽ Bất Hủ quân vương có cách tránh khỏi nguy hiểm trong cái bẫy sao?
Bất Hủ quân vương nói:
– Có ta chủ trì Hắc Ám tế điển thì các ngươi không cần lo, ta sẽ xóa bỏ thần niệm của lão già kia cho các ngươi.
Nghe xong Lâm Minh giật nảy mình, Bất Hủ quân vương chết nhiều năm mà còn có bản lĩnh như vậy?
Bất Hủ quân vương nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Minh, cười nói:
– Ngươi đừng thấy lạ, lực lượng thế giới trong Đế Cốt Hải này bao gồm tất cả cường giả thượng cổ trong đó có ta thi giải trong Đế Cốt Hải để lại. Lực lượng thế giới này vốn là lực lượng thuộc về chúng ta, lão già kia có thể khống chế lực lượng thế giới nơi này nhờ vào trận pháp, cộng thêm ba trăm sáu mươi tòa ma tháp. Ta ở đây trăm ức năm tham ngộ ra chút pháp tắc, có thể khống chế lực lượng tvốn thuộc về mình là chuyện rất bình thường.
– Thật ra lão già kia không thể hoàn toàn khống chế Đế Cốt Hải, ta chết tại đây, một số nhân kiệt Tam Thập Tam Thiên khác, thậm chí ma đế tộc Ác Ma thời đại thượng cổ, những người lúc còn sống không phải kẻ yếu, kém nhất cũng là đẳng cấp Chân Thần thượng vị, làm sao bọn họ câm tâm mình bị người giam cầm lại? Làm chất dinh dưỡng cho mộ Ma Thần? Nếu có ngày nào lão già kia hoàn toàn khống chế Đế Cốt Hải thì dã tâm tuyên cổ bất diệt của hắn sẽ thành hiện thực.
Lâm Minh hiểu ra. Đúng rồi, bàn tay đen sau màn mộ Ma Thầntrăm ức năm đến nay không biết tạo bao nhiêu sát nghiệt, che giấu mục đích thật sự của mộ Ma Thần, tạo ra các lời dối trá, dùng ma tháp giam cầm mấy trăm đại đế thượng cổ.
Những đại đế này sao có thể cam lòng bị người lợi dụng?
Mấy trăm nhân vật tuyệt thế liên hợp lại, dù cho bàn tay đen sau màn mộ Ma Thần có các loại trận pháp, pháp bảo đủ thứ nhưng muốn hoàn toàn khống chế Đế Cốt Hải cũng không dễ.
Lâm Minh nhớ đến lúc hắn mới vào Đế Cốt Hải thì nghe những thanh âm điên cuồng, tàn hồn Ác Ma điên cuồngtrùng kích cửa ma tháp dẫn đến chấn động dữ dội.
Rõ ràng những tàn hồn này sống cũng rất khốn khổ.