Hắn rất muốn ăn luôn cả nửa viên Thiên Tịch Đan này nhưng hiệu quả của một nửa viên căn bản không hoàn chỉnh, tác dụng so với ăn được cả viên khác xa một trời một vực, chính vì vậy nên hắn không thể lãng phí.
Đúng là xót xa!
Diệp Thành lại lần nữa day trán, hắn bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.
Trời đã về khuya, bầu trời đêm với những vì sao như những hạt cát bụi.
Đợi tới khi Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông thì trời đã rạng sáng.
Ra khỏi địa cung, Diệp Thành đã nhìn thấy hai bóng hình từ xa, một nữ tử phong hoa tuyệt đại, một người thanh niên vẻ mặt vô hồn, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh Ngọc và Hồng Trần.
Cả hai người đang đi tản bộ, Sở Linh Ngọc kéo tay Hồng Trần vừa đi vừa giới thiệu cho ông ta mọi thứ, trông cô như một thê tử dịu hiền, mỉm cười ôn hoà, có lúc trông còn có phần ngây thơ.
Thấy vậy, Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi bước tới, đầu tiên là nhìn Hồng Trần với vẻ mặt đờ đẫn rồi mới nhìn sang Sở Linh Ngọc, cười nói: “Hiếm khi thấy tiền bối cười hiền dịu như vậy”.
“Ngươi nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh lắm đấy”.
“Vãn bối quen rồi”, Diệp Thành đáp lời, “hai người ở Hằng Nhạc Tông thì tốt, đừng ra khỏi cửa”.
“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vén tóc như biết được ý tứ trong lời nói của Diệp Thành.
Vốn dĩ cô ta sẽ đưa Hồng Trần đi tới thế giới người phàm, tới nơi ở thế giới người phàm mà hai người từng thành thân, nhưng vì trạng thái và thân phận đặc thù của Hồng Trần nên bên trên mới nghiêm cấm bọn họ ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Mọi thứ cô đều hiểu rõ, đây cũng chính là lý do vì sao cho tới bây giờ cô vẫn chưa giải trừ phong ấn trong cơ thể Hồng Trần do Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại.
“Mọi thứ đều là nghĩ cho hai người, hi vọng tiền bối có thể hiểu cho”, Diệp Thành lên tiếng.