Chạy đi dưới mặt biển suốt một tháng, mọi người cũng không biết rốt cuộc đi được khoảng cách bao xa, nhưng cho tới giờ cũng chưa tới vị trí lối ra kia, mọi người cũng không khỏi có chút lo lắng bất an.
Một ngày này, Dương Khai đang điều chỉnh đường bay chợt nghe truyền vào trong tai một tiếng vang răng rắc, hắn cả kinh, lập tức thả ra thần niệm dò xét.
Ở bên cạnh hắn Lăng Âm Cầm cũng biến sắc mặt, vội hỏi: – Dương sư huynh, Ích Hải Toa chúng ta… có phải bị rạn nứt hay không? Thế nào ta nghe có tiếng động lạ!
Dương Khai trầm mặt nói: – Đúng là rạn nứt!
Lăng Âm Cầm kinh hãi, kêu lên: – Vậy phải làm thế nào? Nếu Ích Hải Toa bị hỏng, đám người chúng ta tuyệt đối không có chỗ chạy thoát a!
Nơi này là chỗ sâu trên biển rộng, nếu Ích Hải Toa bị hỏng, thì bọn họ chưa chắc có thể bay lên trên mặt biển, cho dù may mắn có thể bay đến trên mặt biển, thì rồng hút nước không chỗ nào không có, uy lực vô cùng lớn kia cũng sẽ trở thành phần mộ của họ! Đây chính là tấm chắn ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh đều không thể vượt qua, bọn họ chỉ là Đạo Nguyên Cảnh làm sao có thể bình yên vô sự!?
– Đừng lo lắng, còn có thể kiên trì một thời gian! Dương Khai tuy rằng ngoài miệng trấn an Lăng Âm Cầm, thật ra trong lòng mình cũng chìm xuống! Dù sao Ích Hải Toa này không phải do tay hắn làm ra, hắn cũng không rõ lắm thứ này rốt cuộc có thể kiên trì tới khi nào.
– Chúng ta hiện còn cách vị trí lối ra có xa lắm không? Lăng Âm Cầm hỏi.
– Không rõ lắm, nhưng chắc cũng không xa!
Dương Khai chỉ vào trận pháp ở bốn phía nói: – Cô nương có chú ý hay không, bắt đầu từ hôm qua, thú biển ở bốn phía đã càng ngày càng ít, vừa rồi trong một canh giờ ta cũng không thấy một con thú biển nào. Hơn nữa… áp lực chung quanh đây cũng càng lúc càng lớn, có tiếng động của một loại dòng nước không bình thường, dường như đang hội tụ theo hướng nào đó. chúng ta chỉ cần chạy theo dòng nước này, hẳn có thể thuận lợi tới chỗ lối ra!
Lăng Âm Cầm nhìn hắn hỏi: – Có nắm chắc không?
– Bảy thành!
Dương Khai nghiêm mặt nói.
Lăng Âm Cầm khẽ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Nàng biết nếu đã cùng đi đến nước này, nói gì đêu vô dung, chỉ có thể cầu nguyện trước khi tới vị trí lối ra, Ích Hải Toa đừng bị hư hỏng.
Những người khác nghe hai người đối thoại, cũng đều ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức bầu không khí trong toa ngưng trọng, mỗi người đều sắc mặt khẩn trương, trong lòng thầm cầu nguyện.
Dương Khai khống chế Ích Hải Toa đổi hướng, chạy theo dòng nước kia chạy tới phía trước.
Nửa ngày sau, từ nơi nào đó trong toa lại truyền đến một tràng tiếng vang răng rắc giòn tan, làm cho mọi người vốn thần kinh đang căng thẳng càng thêm bất an.
Mà theo Ích Hải Toa chạy tới phía trước, nước biển ở bốn phía chảy càng ngày càng mãnh liệt, áp lực cũng càng lúc càng lớn, tiếng răng rắc lại nổi lên liên tục.
Dương Khai một mực liên lạc tâm thần với Ích Hải Toa, nhận ra vật này tổn thương càng ngày càng nhiều, mắt thấy nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm nửa ngày sẽ vỡ nát… Lập tức trong lòng hắn lôi sư phó chết tiệt của Tang Đức kia mắng chửi máu chó giội lên đầu. Khẳng định lúc lão già này luyện chế đã không dụng tâm, nên chỉ luyện chế ra thứ phẩm… Đúng là hại người mà!
Bất quá đã chạy tới bước này rồi, hoàn toàn không có đường lui, Dương Khai chỉ có thể hết sức chăm chú thúc giục Ích Hải Toa, hết tốc lực tiến về phía trước.
Gần nửa ngày sau, Dương Khai đang chú ý động tĩnh bốn phía bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, nhìn một chỗ hình chiếu trận pháp trong đó, cả kinh kêu lên: – Đến rồi!
Hắn vừa kêu lên, mọi người đều theo ánh mắt của hắn nhìn lại chỗ hình chiếu trận pháp kia, chỉ thấy ở chỗ sâu biển rộng bên kia, có một cái lốc xoáy to lớn đang điên cuồng xoay tròn. Lốc xoáy kia cực kỳ mãnh liệt, dường như có thể cắn nuốt thiên địa, chỉ nhìn thấy đã khiến mọi người có cảm giác hít thở không thông, nếu như thật sự rơi vào trong đó, cũng không biết hài cốt có thể còn lại hay không?!.
– Dương sư huynh, đây… chính là lối ra ư? Lăng Âm Cầm gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.
Dương Khai không có trả lời, mà đưa mắt nhìn Băng Vân vừa nghe tin chạy đến.
Băng Vân gật gật đầu nói: – Đây là lối ra, vọt vào lốc xoáy này là có thể rời Tịch Hư Bí Cảnh!
Băng Vân nói với dáng vẻ chắc chắn như thế, mọi người đều tiêu tan nghi hoặc. Mặc dù không biết rốt cuộc là Băng Vân từ nơi nào chiếm được tin tức lối ra, nhưng Băng Vân chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, không có khả năng lừa gạt bọn họ.
– Ta cũng cảm nhận được dao động lực lượng không gian bên trong lốc xoáy này!
Dương Khai nói bổ sung.
Hắn tinh thông lực lượng không gian, tự nhiên có thể nhận ra một vài thứ nhiều hơn người khác, bên trong lốc xoáy to lớn này, dường như nối tiếp với một không gian khác, nên thần niệm của hắn không thể dò xét được tình huống ở đối diện.
– Nối tiếp chỗ vị trí lối ra này là bất cứ chỗ nào, đợi lát nữa lúc chúng ta ra ngoài có thể đã tới một chỗ bất kỳ nào đó trên Tinh Giới, có thể sẽ gặp nguy hiểm, các ngươi đều cẩn thận một chút! Băng Vân dặn dò.
– Dạ biết! Đám người Lưu Tiêm Vân ngưng trọng gật đầu.
“Răng rắc…” Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến một tràng tiếng vang giòn tan, liên tiếp không ngừng.
Mọi người nghe tiếng, tất cả đều biến sắc.
Dương Khai lại kinh hô một tiếng: – Không xong, Ích Hải Toa sắp vỡ ra rồi!
Vừa nói, hắn vừa dùng hết toàn lực, khống chế Ích Hải Toa vọt vào trong lốc xoáy.
Vừa mới chạm vào lốc xoáy, Ích Hải Toa đã bị một lực lượng khổng lồ kéo xoay tròn, mà bí bảo sư phó của Tang Đức hao phí tinh lực cả đời luyện chế ra này cũng vào giờ khắc này vỡ nát tan tành, một chút tâm thần liên lạc giữa nó và Dương Khai cũng đứt đoạn.
Truyền ra tiếng kêu sợ hãi, đám người Phạm Hinh hoảng sợ tới mức mặt hoa thất sắc, ai nấy đều nghĩ đã thất bại trong gang tấc, phải táng thân chỗ này rồi.
Thời khắc mấu chốt, bỗng nhiên một lực lượng hùng hồn phóng ra, hóa thành một lực lượng vô hình, bao bọc mọi người ở trong đó, chống đỡ lực kéo xé từ bốn phương tám hướng kia.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, liền thấy Băng Vân thần tình trang nghiêm trang trọng, đang thúc giục đế nguyên trong thân thể mình, bảo vệ mọi người… Thân hình bà nhoáng một cái, mang theo mọi người vọt vào ngay trung tâm lốc xoáy…