– Chư vị, ta không cố ý, ta sẽ nghĩ cách phục hồi chúng trở lại như cũ!
Nếu thực sự không được, hắn chỉ còn cách chịu trách nhiệm đến cùng.
Tám người nam nữ kia nổi giận, ánh mắt bốc lên ngọn lửa thật sự, giống như muốn đốt cháy luôn cả Miêu Nghị, từng đôi mắt phát ra ánh lửa lập lòe.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài địa cung đột nhiên xuất hiện một trận gió, tựa hồ còn mang theo tiếng rít.
Trong nháy mắt, tám người đó nhanh chóng kìm nén lửa giận sôi hừng hực, trong mắt ngọn lửa biến mất, không để ý đến Miêu Nghị đang cầm thương đề phòng bọn họ, từng người vù đầu thi triển pháp thuật dọn sạch, quét tất cả những mảnh vỡ xương cốt vào trong vòng tay trừ vật, ngay cả một chút cặn nhỏ cũng không buông tha.
Nhờ đó, Miêu Nghị mới phát hiện được vì sao đống hài cốt vô cùng cứng rắn như vậy lại dễ dàng sụp đổ, bởi vì đám xương cốt đó được chắp vá mà thành, đám hài cốt giống như chịu công kích cực kỳ nghiêm trọng, xuất hiện vết rạn ở khắp nơi.
Dựa trên lý thuyết mà nói, chẳng ai lại đi ra tay với những di hài thế này, vậy thì tám chín phần mười chính là khi còn sống bọn họ bị trọng thương.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải có người thi pháp làm dao động, có lẽ sẽ không dể sụp đổ như vậy, chắc hẳn tám bộ xương cốt không có khả năng phòng ngự pháp lực.
Vì thế, trong lòng Miêu Nghị đổ hồ môi một lúc lâu, không ngờ bản thân bất cẩn một chốc đã dẫn đến tai họa, chẳng biết tám bộ xương cốt đó có phải là của tám vị Long Thần hay không, nếu đó là sự thật thì, hắn thực sự hơi quá đáng rồi.
Sau khi tám người nam nữ tóc đỏ thu dọn di hài xong xuôi, không thèm nhìn Miêu Nghị dù chỉ một cái liếc mắt, xoay người rời đi, không có bất kỳ ngôn từ cử chỉ gì khó xử Miêu Nghị.
Miêu Nghị xem xét mắt động tại tám tòa thạch tháp đang phun ra tà nguyên, trước đó hắn vốn định xuống dưới tìm bảo vật, nhưng sau khi gây ra họa này, mục đích đó tạm thời bị dập tắt. Nhìn động nhãn, rồi nhìn về cửa lớn trong địa cung, cuối cùng hắn cũng rời đi bằng cửa chính, không còn vụng trộm dùng đường tắt đi nữa.
Sau khi xuôi theo bậc thang đi đến thông đạo phía trên, hắn hơi xấu hổ, bởi vì thực ra phía sau sảnh chính của đại điện có một ngã ba, chính là con đường mà lúc trước hắn không có lựa chọn, làm hắn bò lên nơi phát ra tà nguyên chẳng khác gì tên trộm.
Hắn lượn quanh vài vòng cũng trở về chánh điện nơi có con hỏa long bay trên không trung. Miêu Nghị đi đến bên cạnh Long Diễm Trì, lần mò tìm hai quả trứng bằng đá rồi ném chúng vào bên trong Long Diễm Trì, ai kêu Phượng Sào không nói trước cho hắn biết tình tại Long Diễm Trì, nếu như hắn có lầm đi nữa cũng không phải tại hắn.
Tuy thế, hắn mấy lần muốn ném nhưng lại không ra tay, nguyên nhân cũng như cũ, nghĩ rằng một khi hẳn làm vậy có qua loa sơ sài quá hay không, hắn vẫn không có cách nào xác nhận đây là Long Diễm Trì, người ta dễ dàng tặng mình Băng Hỏa Chi Tâm, giúp bản thân tu luyện dễ dàng hơn năm trăm năm. Linh Lan lại an bày con đường thông hành cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, nếu hắn làm việc cho có thì thực sự không thể nói nổi đâu!
Động tác hắn thò tay do dự ném hay không ném rốt cuộc cũng khiến cho con hỏa long đang bay lượn trên không biến thành một đầu rồng cực lớn, đôi hỏa nhãn u tịch thâm sâu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, thoạt nhìn giống như bị hắn đùa cợt đến nổi không thể nhịn được nữa.