“Chậc chậc chậc, con bé này cũng được đấy, nếu không thì… hai chị em cùng mấy người anh em đây đi uống một trận cho thỏa thuê đi.”
Bọn họ hẳn là đã quá chén, vốn dĩ không biết bản thân đang làm gì, chỉ biết hai người trước mặt thật sự quá đẹp mắt, lòng háo sắc không nhịn được mà trồi dậy.
“Mơ đi!”
Cô lôi kéo Diên định chạy trốn, nhưng cậu như bị đá chì xuống, không thể động đậy.
“Diên, anh bị sao vậy…”
Cô khẩn trương hỏi.
Mắt thấy đám người kia muốn vô lấy mình, cô đành ôm chặt cậu, hét lớn cầu cứu.
“Cứu với, mấy tên khiếm nhã, có người hay không…”
ml thanh này khiến vô số người nhìn sang, một số người đứng lên ngăn cản ba tên đàn ông say rượu, gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát muốn đưa họ về đồn để lấy lời khai, suốt dọc đường Diên không nói lấy một lời, cả người choáng váng, toàn bộ quá trình chỉ có Risa mở miệng.
Cảnh sát tạm giam ba tên đàn ông say rượu, thả hai người bọn họ đi.
Hai người vừa bước ra cửa, Risa thở ra một hơi thật dài, nói: “Cũng may có người ở đấy, không thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?”
“Bọn họ… đáng chết.”
Diên đột nhiên mở miệng.
“Em biết không thể tha cho bọn họ, nhưng chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng không bị làm sao. Anh… có phải anh từng trải qua chuyện gì không tốt không? Bóng ma trong lòng lớn lắm sao? Chỉ cần gặp những chuyện như vậy thì sẽ… như vậy phải không?”
Cô tràn ngập lo lắng hỏi han.