– Nhất định phải tăng lên thực lực trước khi A Dục Vương tìm mình lần sau. Hoặc là để cho… Để cho Nhiếp Đồng hỗn độn Phong vương thành công!
Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhíu lại, sắc mặt trầm thấp vô cùng.
Mặc dù lần này đối kháng với A Dục Vương nhìn như dũng cảm quả quyết, làm cho thế nhân khiếp sợ. Thế nhưng trên thực tế lại chôn xuống tai họa ngầm to lớn. Bất quá, không làm như vậy cũng không được, nếu không sợ rằng hôm nay hắn cũng đừng mong sống sót.
– Đúng rồi, trước đó ta cho là chạy trời không khỏi nắng cho nên đã thu Tam Giới Chi Tâm trước. Loại chuyện lớn này ba đại cường giả Phong vương không thể nào không biết a! Tại sao lại thờ ơ như vậy?
– Chẳng lẽ Tam Giới Chi Tâm đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng hay sao?
– Không có lẽ a, không phải chiến trường tam giới là do ba đại cường giả Phong vương liên thủ lấy ra hạch tâm thế giới hay sao? Thế nhưng bị người ta lấy đi, sao bọn họ lại không nói gì chứ?
Biết rõ nguy hiểm tùy thời cũng sẽ ập xuống. đồng thời Nhiếp Vân cũng cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Hắn thu lấy Tam Giới Chi Tâm bởi vì sợ đối phương xuất thủ chém giết mìn. Khi đó hắn lại không có biện pháp trợ giúp đệ đệ, đây là hành động bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng chỉ bằng vào một điểm này cũng đã đủ chết. Thế nhưng không nghĩ tới ba đại vương giả lại không nói câu nào. Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu nói ba đại vương giả không có phát hiện raTam Giới Chi Tâm đã bị hắn lấy đi, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng!
Chiến trường tam giới là do bọn hắn luyện chế mà thành, nhất định bọn hắn cũng biết vị trí của Tam Giới Chi Tâm. Bị người ta thu cũng không biết gì, như vậy cũng không cầ làm cường giả Phong vương nữa a!
– Không quan tâm tới những chuyện này nữa!
Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Đối phương phải phát hiện ra mới phải, một khi có người nắm chắc không buông, như vậy vậy hôm nay nhất định hắn đã bỏ mình.
Chiến đấu cùng cường giả Phong vương… Hắn còn tự biết mình a!
– Vương giả đi rồi sao?
Từ trong suy nghĩ trở lại, hắn lập tức cảm thấy không khí chung quanh vô cùng quái dị.
Chỉ thấy mọi người phía trước mắt bất kể là Chúa Tể hay là không phải là Chúa Tể đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Trên mặt hiện lên vẻ bội phục tới cực điểm.
Nhìn một chút, Nhiếp Vân nhất thời hiểu ra.
Mới vừa rồi ở trước mặt cường giả Phong vương, bọn họ ngay cả một lời cũng không dám nói, chỉ có thể quỳ xuống. Mà mình lại có thể thẳng thắn lên tiếng, thậm chí công khai chống đối… Chỉ bằng vào điểm này cũng đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bội phục!
Ông!
Thấy thái độ của mọi người, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ, hắn đang muốn rời khỏi nơi đây thì đột nhiên Hỗn Độn Vương Phù lệnh trong tay run rẩy.
Sưu!
Vương Phù lệnh bay ra đến không trung, bắn ra quang mang thất thải, giống như cây dù trong mưa giơ lên trời, đem trước khí lưu hỗn loạn trước mắt ngăn cản toàn bộ ở bên ngoài, bao phủ toàn bộ Tam giới ma bàn, chiến trường tam giới.
– Phù Lệnh phụng thiên… Đây là Hỗn Độn Vương Phù lệnh tạm thời sửa đổi nội dung, xuất hiện tình huống mới, chẳng lẽ… Ba đại vương giả muốn lần nữa ban bố Hỗn Độn Vương Phù lệnh mới hay sao?
– Ai mà biết được! Cảnh tượng mới vừa rồi các ngươi đã thấy rồi đó, cho nên nội dung phù lệnh lần trước đã hoàn thành!
– Không sai, nhìn tình huống bên trên có lẽ chính là tìm Nhiếp Vân Chúa Tể, nếu đã hoàn thành, như vậy đương nhiên phải sửa đổi nội dung, chẳng qua là ta không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy mà thôi.
– Cho dù là cường giả hỗn độn Phong vương, thay đổi liên tục cũng sẽ bị người khác lên án, Phù Lệnh phụng thiên là một loại lệnh tuân theo thiên đạo, chẳng những chiến trường tam giới xuất hiện loại cục diện này mà sợ rằng toàn bộ tam giới cũng có thể thấy được a!