Mộ Nhất Phàm buồn cười nói: “Một mình tôi đấu lại được cả một đội nhiều dị năng giả như vậy chắc? Có phải mấy anh coi trọng tôi quá rồi không?”
Anh biết họ nói một mình anh đi giết, mục đích là để không có ai làm chứng cho anh.
Một trong số những người tố cáo đó nói: “Cấp bậc dị năng của anh cao, đối phó với dị năng giả cấp bậc thấp như chúng tôi là chuyện rất dễ dàng.”
“Được, nếu quả thật tôi giết đồng đội anh, vậy tôi hỏi, sao lúc đó tôi không giết các anh luôn, mà lại thả cho các anh đi tố cáo tôi? Còn có, sao lâu như vậy các anh mới tới tố cáo tôi?”
Một người tố cáo nói: “Lúc đó bọn tôi trốn trong rừng, anh không phát hiện ra bọn tôi, giờ bọn tôi mới đến là bởi lúc đó đội điều tra mới thành lập, còn không biết tình hình đội điều tra thế nào, liệu có tin tưởng được họ hay không. Hai là bởi anh là người của Mộ gia, thế lực lớn như vậy, chúng tôi sợ bị người của Mộ gia trả thù, mãi đến hôm trước có người tố cáo Mộ nhị thiếu gia, chúng tôi mới dám đi tố cáo anh.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Các anh nói vậy nghe hợp lý thật đó, vậy tôi lại hỏi các anh, lúc đó tôi dùng dị năng gì để tấn công đồng đội các anh?”
Người tố cáo không chút nghĩ ngợi mà nói: “Hệ phong.”
Mộ Nhất Phàm nhếch môi: “Mấy anh chắc chắn tôi dùng dị năng hệ phong chứ?”
Tám người tố cáo nhìn nhau, sau đó chắc chắn gật đầu.
Mộ Nhất Phàm nhún vai, chìa tay ra: “Thế thì xin lỗi, tôi không phải dị năng giả hệ phong, căn bản không thể dùng dị năng hệ phong để tấn công mấy anh, nếu không tin, mọi người ngồi đây đều có thể làm chứng.”
Rất nhiều người ngồi đây gật đầu, bởi quả thật Mộ Nhất Phàm không phải dị năng giả hệ phong, mà là dị năng sao chép, nhưng mọi người cũng lờ mờ nhìn ra Mộ Nhất Phàm muốn lật tẩy người tố cáo, cho nên không vạch trần lời Mộ Nhất Phàm nói.
Triệu Vân Huyên ngồi thẳng người, nhìn chòng chọc tám người tố cáo.
“Không phải dị năng giả hệ phong sao?”
Tám người tố cáo anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta nhớ nhầm?”
Nhưng không thể nào?
Có nhớ nhầm thì cũng đâu thể cả tám người cùng nhớ nhầm được.
Hơn nữa bọn họ cũng nghe nói đại thiếu gia nhà họ Mộ là dị năng giả hệ phong.
“Không được thảo luận.” Thẩm phán viên số một quát to.
Tám người tố cáo không dám thảo luận nữa.
Thẩm phán viên số một hỏi: “Rốt cuộc mấy anh có xác định được Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ gì để giết người không?”
Người tố cáo suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết nói: “Dùng dị năng hệ phong.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Thẩm phán viên, anh cũng biết dị năng của tôi là gì rồi đó, cho nên lúc đó bởi vì cấp thấp, còn có một số lý do, nên khi đó tôi chỉ có dị năng hệ băng và hệ mộc, vốn không có hệ phong, đồng đội theo tôi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đều chưa từng nhìn thấy tôi sử dụng dị năng hệ phong, thế nhưng, tôi có dị năng hệ phong hay không không quan trọng, quan trọng là…”
Anh nhìn về phía dị năng giả có thuật đọc tâm: “Anh nghe thấy họ suy nghĩ cái gì không?”
Dị năng giả có thuật đọc tâm ngẩn ra, nhìn về phía thẩm phán viên, thấy thẩm phán viên cũng đang nhìn mình, không thể làm gì hơn là nói: “Lúc anh phủ nhận mình không phải dị năng giả hệ phong, tôi nghe thấy trong lòng họ nghĩ mấy lời”Không phải người bảo chúng ta đi tố cáo nói Mộ Nhất Phàm là dị năng hệ phong sao, sao lại không phải? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm?’.”
Mọi người ồ lên.
Sắc mặt Triệu Vân Huyên hết sức khó coi.
Tám người đi tố cáo nhất thời trở nên hoảng loạn.
“Anh nói lung tung, sao chúng tôi lại nghĩ như vậy chứ?”
“Đúng là ngậm máu phun người, sao anh có thể biết chúng tôi đang nghĩ gì.”
Dị năng giả có thuật đọc tâm nói: “Tôi có thuật đọc tâm, đương nhiên biết các anh đang nghĩ gì.”
Anh ta nhìn về phía người tố cáo đứng vị trí đầu tiên bên phải, tiếp tục nói: “Giờ anh đang nghĩ “Tiêu rồi, hắn ta có thuật đọc tâm”.”
Sau đó anh ta nhìn về phía người tố cáo thứ hai: “Trong lòng anh đang nghĩ, “Chết toi, chuyện mình vừa nghĩ đã bị hắn biết rồi.”
Sắc mặt tám người tố cáo trắng bệch, lập tức giả vờ bình tĩnh nói: “Anh nói bậy nói bạ, những chuyện này nhất định là do Mộ Nhất Phàm nói với anh, anh ta muốn rửa sạch tội trạng của mình.”
Mộ Nhất Phàm nhướn mày: “Anh ta nói có đúng không, chỉ cần gọi dị năng giả hệ tinh thần tới thôi miên các anh là sẽ biết thật hay giả, nhưng có chút chuyện này tôi muốn nói rõ, nếu giờ các anh thành thật thừa nhận đã vu khống tôi, như vậy các anh còn có cơ hội được hưởng khoan hồng, nếu không, đợi thẩm phán viên tìm dị năng giả hệ tinh thần tới thôi miên các anh, để các anh nói thật ra, khi đó tội của các anh sẽ ngang với sát hại dị năng giả.”
Anh thấy tám người kia không có bất cứ sợ sệt nào, lại nói tiếp: “Phải rồi, còn có chuyện này tôi phải nói rõ, tôi không phải dị năng giả hệ phong thật, ban nãy tôi đã thể hiện năng lực dị năng của mình ở đây, dị năng của tôi là sao chép, nói cách khác, tôi chỉ cần sao chép dị năng của đồng đội các anh là có thể sử dụng rồi, căn bản không cần đi sát hại đồng đội các anh để có được dị năng, đó, các anh tự chọn đi, muốn tự nói thật ra, hay là muốn cục điều tra gọi điều tra viên có dị năng hệ tinh thần ra để bắt các anh nói thật?”
Nghe vậy, vẻ mặt tám người tố cáo có phần không chắc chắn mà đưa mắt nhìn nhau.
Mộ Nhất Phàm xoay người nói với thẩm phán viên: “Thưa ba thẩm phán viên, như tôi đã nói trước đó, tôi có thể sao chép dị năng, căn bản không cần phải sát hại dị năng giả, qua đó, tôi không có động cơ sát hại dị năng giả. Còn có, những người đi theo tôi đi tìm vật tư đã từng kể chuyện xảy ra lúc chúng tôi đi tìm vật tư ra ngoài, có thể nói mọi người trong doanh địa Mộ gia đều biết, tám người tố cáo này hoàn toàn có thể nghe ngóng được tôi ra ngoài một mình khi nào để vu khống tôi, tôi chỉ muốn nói như vậy thôi.”
Anh nói xong, liền quay trở về bục thẩm vấn.
Ba thẩm phán viên ghé đầu lại nhỏ giọng thảo luận, sau đó, thẩm phán viên số một nói: “Tám người tố cáo các anh, các anh vẫn tiếp tục cho rằng Mộ Nhất Phàm sát hại đồng đội của các anh chứ?”