– ” mọi chuyện cứ làm như vậy, vết thương sẽ mau chóng khỏi . Bây giờ lão phu về cho hai mẹ con được tự nhiên”
Người mẹ đang đau đớn vẫn cố cúi đầu cảm ơn. Thiên Phi thì mừng rỡ lắm, trong lòng đã bớt hoang mang. Khi đại phu đi khuất , người mẹ mới cởi quần ra, vết thương xem bộ đã chảy nhiều máu. Thiên Phi lo nước nóng rửa qua vết thương, rồi lại dùng thuốc xử lý vết thương ấy , làm đúng như lời thầy thuốc nói . Vết thương ấy đã ngừng chảy máu, khoảng khắc ấy khiến con tim bé nhỏ của em được xoa dịu. Tuy là vậy, nhưng mọi chuyện chẳng ai ngờ trước được điều gì. Có một chút vấn đề, vết thương của người mẹ nghiêm trọng hơn là bọn họ nghĩ . Nó đâm sâu hơn, và có một miếng gỗ bị kẹt bên trong đó . Nếu như đại phu trực tiếp xem vết thương thì có thể nhận ra , dùng phương pháp chuyên ngành mà lấy miếng gỗ ra ngoài, đồng thời khử trùng vết thương thì người mẹ chắc chắn sẽ hết bệnh . Thế nhưng ông không hề biết vết thương lại nghiêm trọng đến như vậy , nghe kể rằng té trúng một khúc cây thì ông chỉ nghĩ bị đâm vô một đoạn mà thôi , nên chỉ cho thuốc khử trùng bên ngoài . Người phụ nữ trong thời phong kiến đúng là đủ cái khổ.
Sau khi xử lý vết thương xong, xem chừng đã ổn ,thì người cha lúc này cũng trở về nhà . Khi thấy vợ mình nằm trên giường và có nhiều thứ giống như máu bị lau chùi, lại có mùi thuốc bốc lên , người chồng lo lắng hỏi .
– “hiền thê , có chuyện gì đã xảy ra với nàng ?”
Khuôn mặt người chồng lo lắng . Thiên Phi lúc này ở bên đó bắt đầu nói thay mẹ, kể hết ra mọi chuyện với mẹ mình cho cha nghe . Nếu thời hiện đại văn minh sẽ khác, người chồng sẽ lập tức đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng thời phong kiến, người phụ nữ không có nhiều quyền lợi đến vậy. Người cha nghe xong thì không những không khuyên bảo vợ mình, lại tán thành tấm tắc khen ngợi .
– “phu nhân, nàng quá là biết giữ mình. Quả nhiên là một người phụ nữ được giáo dục tử tế “
Lời nói này khiến người vợ vui trong lòng, nhưng Thiên Phi thì có vẻ không được hiểu ý cho lắm, em rầu rĩ nói.
– ” thưa cha, tại sao vậy? Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại không thể cho đại phu xem bệnh cho mẹ ? Không phải đại phu xem bệnh sẽ tốt hơn hay sao?”
Lời nói của trẻ thơ khiến vợ chồng này mỉm cười vô thức, ông dịu dàng vuốt mái tóc con gái mình mà nói.
– ” lý do tại sao thì con nên hỏi mẹ, mẹ con là một người được giáo dục tử tế, và con cũng sẽ như thế . Mọi chuyện từ từ rồi con sẽ hiểu “
Nói xong lại cười như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc này lại quay sang người vợ mà nói.
– ” được rồi, nàng đã ổn thì hãy nằm nghỉ ngơi đi ,mọi chuyện cơm nước để hôm nay ta làm cho . Ta bây giờ tới gặp đại phu để cảm ơn và trả tiền thuốc cho ông ấy , tiện thể ra chợ mua ít đồ về nấu tẩm bổ cho nàng . Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì cả”
Lời nói này thể hiện trách nhiệm và cả yêu thương trong đó . Người chồng vui vẻ lấy tiền rồi ra ngoài , hướng thẳng nhà đại phu mà tới. Khi bóng dáng người cha đi khuất , Thiên Phi lúc này mới lại gần mẹ mà ngập ngừng hỏi.
– ” mẹ ơi, tại sao lại như vậy ? Tại sao việc mẹ không cho đại phu xem bệnh là đúng đắn ? Mẹ giải thích cho con hiểu đi”
Người mẹ nhìn con mình mà khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc con gái mà nói .
– “bởi vì cơ thể phụ nữ là ngọc con ạ, ngoại trừ chồng của mình ra thì không cho phép bất kỳ một người đàn ông nào khác được chạm vào hoặc nhìn thấy những chỗ kín đáo nhất , con hiểu không?”
Lời nói này với những người được dạy dỗ tam tòng tứ đức như bà thì thật sự rất dễ hiểu, nhưng với một đứa trẻ như Thiên Phi thì thật sự rất khó hiểu . Giải thích như thế này thì khác nào không giải thích cơ chứ? Thiên Phi lại càng ngơ ngác hơn, đôi mắt tròn xoe mà hỏi tiếp.
– ” mẹ ơi , cơ thể nữ nhân và cơ thể nam nhân có gì khác nhau mà tại sao nam nhân có thể cởi trần làm việc ngoài đồng, nữ nhân lại phải lúc nào cũng phải kín đáo ? Tại sao cơ thể nữ nhân là ngọc, mà không phải cơ thể nam nhân? Con không hiểu, con thật sự không hiểu mẹ ơi”
Câu hỏi của trẻ thơ khiến người mẹ cũng chẳng biết trả lời thế nào . Khi những lời vô lý được nói ra thường xuyên, nó sẽ trở thành chân lý . Khi mà điều vô lý trở thành chân lý, tự nhiên sẽ không có ai đặt vấn đề về nó nữa. Điều này tựa như chuyện quả táo rớt xuống đầu Newton vậy . Đối với nhân loại lúc ấy thì việc quả táo rớt xuống đất là điều hiển nhiên không có gì phải bàn cãi, không ai đặt câu hỏi tại sao. Ai cũng xem đó là điều hiển nhiên, nhưng không ai có thể giải thích được tại sao nó lại rớt xuống đất, cho đến khi Newton tìm ra quy luật tạo hóa này . Thực ra ví von vậy cũng không đúng lắm, thời kỳ phong kiến đàn ông làm chủ gia đình, họ lấy cái quyền của người làm chủ đề ra những điều luật theo ý chí của họ. Với quyền lực trong tay, họ có thể cưới năm thê bảy thiếp nhưng lại ép buộc người phụ nữ phải chính chuyên một chồng . Rồi cũng từ cái quyền của kẻ thống trị, đàn ông lại đặt ra tiêu chuẩn người phụ nữ phải còn trinh tiết, ép buộc người phụ nữ phải kín đáo này kia,không được để người khác nhìn thấy. Tam tòng tứ đức gì chứ ? Chẳng qua chỉ là một loại xiềng xích trói buộc lên thân phận của những người phụ nữ thời phong kiến, biến họ trở thành một tài sản của người đàn ông mà thôi . Những quy luật tự nhiên của tạo hóa , những quy luật vận hành của xã hội, từ đó sinh ra những luật lệ kỳ lạ . Người mẹ không hiểu đến những vấn đề như vậy, từ nhỏ đã được nhồi nhét tư tưởng tam tòng tứ đức này kia nhất thời không trả lời được câu hỏi của con mình , mà chỉ có cái cách cười gượng nói .
– “con bây giờ còn nhỏ lắm , chưa hiểu được đâu . Khi nào con lớn lên rồi con sẽ hiểu”
Lại vẫn là những câu nói huề cả làng như vậy . Lớn lên rồi sẽ hiểu sao ? Hiểu như thế nào ? Thiên Phi không muốn đợi mình lớn, em muốn biết chuyện gì xảy ra trong cái xã hội này ngay bây giờ . Nhưng em chỉ là một đứa trẻ , em có thể làm được gì đây?