Viên Mộc khẽ gật đầu rồi đi đến trước mặt Dương Thanh.
“Hình như tôi với anh không thân lắm nhỉ?”
Dương Thanh bình tĩnh hỏi.
Viên Mộc mỉm cười: “Anh Thanh, tuy bây giờ chúng ta không thân, nhưng chúng ta có thể trở thành bạn thân trong tương lai”.
“Hả?”
Dương Thanh hơi kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng Viên Mộc tới đây là muốn gây chuyện, nhưng hình như không phải.
“Anh, anh đang nói cái gì vậy?”
Viên Thiệu kinh ngạc, sau đó tức giận nói: “Đừng quên, lần trước anh ta chính là người khiến chúng ta bị Hồng Phúc đuổi ra khỏi buổi đấu giá trước mặt mọi người đó!”
“Câm miệng!”
Viên Mộc đột nhiên quát Viên Thiệu.
Lúc này Trần Anh Tuấn cũng ngẩn ra, Viên Mộc có ý gì đây?
Còn có rất nhiều người nhà quyền quý đang có mặt ở đây.
Mà Viên Mộc lại quát Viên Thiệu như vậy, điều đó đủ cho thấy hắn ta rất coi trọng Dương Thanh.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Kết bạn với tôi?”
Dương Thanh giễu cợt hỏi.
Viên Mộc mỉm cười: “Tôi muốn kết bạn với anh Thanh đây, nhưng không biết anh Thanh có bằng lòng không?”
Dương Thanh cười cười, ngay khi mọi người nghĩ rằng Dương Thanh sẽ đồng ý thì anh đột nhiên nói: “Làm bạn với tôi, anh xứng à?”
Bùm!
Tất cả mọi người ai cũng ngơ ngác.
Viên Mộc là người thừa kế của nhà họ Viên, một trong hai gia tộc đứng đầu Châu Thành, hắn ta đã chủ động kết bạn với Dương Thanh, nhưng Dương Thanh lại nói hắn ta không đủ tư cách trước mặt mọi người.
Vẻ mặt của Viên Mộc cũng đần ra, hắn ta biết Dương Thanh rất kiêu ngạo và có nghe nói những việc Dương Thanh đã làm.
Nhưng hắn không ngờ rằng Dương Thanh lại làm hắn mất mặt như vậy.
Sắc mặt hắn ta biến đổi thất thường, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Anh Thanh, anh không giữ cho tôi chút thể diện nào sao?”
“Anh là cái thá gì? Sao tôi phải giữ thể diện cho anh?”
Khí thế của Dương Thanh đột nhiên cao hẳn lên, anh dửng dưng nói: “Nếu anh muốn đánh tôi, cho dù có kéo ba quân tới, tôi cũng chấp hết, nhưng trước khi ra tay, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả! ”
“Đệch! Mày có gì ghê gớm mà dám nói cái giọng đó với anh tao?”
Viên Thiệu nổi điên lên, tối nay hắn ta đến đây vốn là để xử Dương Thanh.
Không ngờ Viên Mộc lại đến, càng không ngờ Viên mộc lại muốn kết bạn với Dương Thanh.
“Bốp!”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, sau khi Viên Thiệu dứt lời, Viên Mộc liền thẳng tay tát Viên Thiệu một cái thật mạnh.
“Nếu mày còn dám xúc phạm anh Thanh một câu nào nữa thì đừng trách tao ác!”
Viên Mộc u ám nói.
Viên Thiệu nhìn Viên Mộc với vẻ mặt không thể tin được, tức giận đến đỏ cả mắt nói: “Anh, vì một thằng người dưng mà anh ra tay đánh em sao?”
Viên Mộc gằn giọng nói: “Nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại!”
Ban nãy Viên Mộc đã biết chuyện xảy ra ở khách sạn Bắc Viên Xuân.
Ngay cả chủ nhà họ Mục tỉnh lỵ Dương Thanh cũng chẳng coi ra gì, thậm chí còn đánh gãy cánh tay của Mục Chấn trước mặt Mục Đông Phong.
Trước mặt Trần Hưng Hải – chủ nhà họ Trần, Dương Thanh còn bắt Trần Anh Ào phải quỳ xuống dưới chân mình.
Nhưng những thứ này đều không phải là điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt chính là Tiền Bưu đã xuất hiện, hơn nữa ông ta còn đi theo bên cạnh Dương Thanh.
Trong mắt mỗi một người ở Châu Thành, Tiền Bưu là một cơn ác mộng!
Nhớ lại những gì đã xảy ra ở nhà đấu giá Mạnh Ký lần trước ở Giang Hải, Viên Mộc gần như kết luận rằng Dương Thanh chính là người đứng sau Tiền Bưu.
Điều này cũng cho thấy người hủy hoại nhà Dương của Châu Thành chính là Dương Thanh.
Một người trẻ tuổi dễ dàng hủy diệt được một gia tộc tuyến một của Châu Thành, là người mà nhà họ Viên có thể dễ dàng đắc tội sao?
Vì vậy, hắn ta vội vã chạy đến ngay sau khi biết được Viên Thiệu và Trần Anh Tuấn đến Ngũ Hành Sơn để đối phó với Dương Thanh.
“Còn không mau xin lỗi anh Thanh đi?”
Viên Mộc giận dữ quát.
Trong lòng Viên Thiệu cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không dám làm trái lời Viên Mộc, chỉ có thể bất mãn nói: “Xin lỗi!”
Dương Thanh thờ ơ liếc nhìn Viên Mộc, cảnh cáo: “Nếu không muốn liên lụy đến nhà họ Viên thì tôi khuyên anh, tốt hơn hết nên tránh xa nhà họ Trần ra”.
Nói xong, Dương Thanh dắt Tô San rời đi.
Viên Mộc chăm chú nhìn Dương Thanh lái xe đưa Tô San đi khỏi.
“Anh, sao anh lại làm vậy?”, Viên Thiệu nghiến răng hỏi.
Viên Mộc khẽ liếc hắn ta một cái, không giải thích mà lạnh lùng nói: “Về nhà!”
“Anh Mộc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lúc này Trần Anh Tuấn bước tới và nghi ngờ hỏi.
Viên Mộc lạnh lùng nói: “Trần Anh Tuấn, từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa”.
Sau đó, hắn ta quay lưng bỏ đi.
Trần Anh Tuấn sững sờ, thật lâu sau mới định thần lại, vẻ mặt u ám, lời nói vừa rồi của Viên Mộc sặc mùi cảnh cáo.
“Anh Tuấn, tôi về trước nhé!”
Sau khi Viên Thiệu chào tạm biệt, thì cũng theo Viên Mộc rời đi.
Mặc dù mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ biết rằng dường như có một vài vết rạn nứt giữa hai gia tộc hàng đầu của Châu Thành.
“Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Sau khi lên xe Viên Thiệu mới hỏi.
Vừa rồi khi Viên Mộc đánh hắn ở nơi đông người, đúng là hắn rất tức giận, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
– —————————
.