Tất cả đồ dùng trong phòng ngủ đều bị mài mòn góc cạnh đi rồi được quấn lấy bằng vật liệu mềm mại, xung quanh không thể tìm thấy bất cứ dụng cụ phòng thân nào. Rõ ràng là có hai người xa lạ không gì ngăn cản được đang bước lên lầu nhưng Diêu Lương tay không tấc sắt lại bất chấp tất cả mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa, giây tiếp theo anh liền chạm trán với hai người mặc quân phục màu xanh quen thuộc.
“…. Phu nhân?” Vị “Phu nhân” trước mắt trắng trẻo xinh đẹp nhưng giữa khuôn mày lại lộ vẻ yếu đuối và ưu sầu, khí chất hấp dẫn khó tả trên người giống như sinh ra đã có sẵn, vô cùng phù hợp —— nhưng cho dù thế nào, nhìn thế nào đi nữa thì vị thượng tướng “Phu nhân” vẫn là một người đàn ông.
Trong nháy mắt hai người đều cho rằng bản thân tìm nhầm người, nhưng lúc nhìn thấy một viên ngọc màu xanh như ẩn như hiện giữa cổ Diêu Lương thì bọn họ liền xác nhận phu nhân muốn tìm chính là người trước mắt —— dù sao viên ngọc kia tướng quân cũng mài rất lâu, bọn họ từng thấy qua không chỉ một lần trên bàn.
“Hai người, là ai?” Diêu Lương nhíu mày nhìn hai người trước mặt, do dự mở miệng, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một suy đoán không tốt.
“Chúng ta….” Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn nói thẳng chuyện Nghiêm Ngật bị thương cho Diêu Lương, thậm chí vì không quá kích thích đến “Phu nhân” mà còn cố gắng miêu tả thương thế không quá nghiêm trọng.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, ngay khi nghe thấy câu đầu tiên Diêu Lương đã ngất đi, sau đó ngã ngồi trên giường.
—— là người yêu ở chung lâu như vậy, sao có thể không đau lòng.
Trong khi chờ hai người lái xe, Diêu Lương hít sâu mấy hơi ép bản thân khôi phục sức lực, lúc chuẩn bị ra ngoài thì chỗ trồng giàn hoa trong phòng khách, một phong điện báo đến từ nước Mỹ xa xôi đúng lúc chậm rãi phun ra….
Vua đã ngã xuống, khí thế quân địch không thể đỡ. Núi non mênh mông xanh biếc trở nên đen tối, đen tối giống như tầng mây trên trời cao ngoài cửa sổ, cũng giống như bầu không khí bao phủ trên mảnh đại lục sắp rời đi này.
Lúc người đàn ông cánh tay bó thạch cao tỉnh lại trên chiếc xe lắc lư chạy ra vùng ngoại ô thì đã không còn quyền lực và ruộng đất, chức vụ và súng ống, nhưng người yêu với hai bàn tay trắng ngồi bên cạnh lại làm hô hấp người đàn ông cứng lại.
“Tỉnh rồi?” Diêu Lương thuần thục kiểm tra ván kẹp có bị rớt ra không, vẫn chưa chú ý đến người đàn ông bị hạnh phúc đến bất thình lình làm cho choáng váng.
“…. Không sao.” Diêu Lương bỗng nhiên an ủi, nhưng nghe giọng điệu trầm thấp của anh không biết là đang an ủi người đàn ông hay vẫn là đang an ủi bản thân. Diêu Lương trầm mặc trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn lên, lúc không cẩn thận nhìn đến ánh mắt có chút mê mang của người đàn ông lại nhanh chóng cụp mắt xuống, nói: “Phục hồi chức năng tốt thì sẽ…. Sẽ khôi phục.”
Nghiêm Ngật hoàn toàn không biết hình ảnh trong mắt có bao nhiêu phần chân thật, hắn không nói tiếng nào giống như đây là một giấc mơ quá mức tốt đẹp thuộc về hắn, chỉ cẩn bản thân vừa mở miệng thì sẽ ngay lập tức phá vỡ sự bình yên không dễ gì có được này.
Bốn con chim sẻ hót ríu rít, đậu trên khung sắt của một ngôi nhà lớn, Diêu Lương tìm địa chỉ rồi gõ lên cánh cửa kia, một bé trai như thiên sứ lạnh mặt đi tới làm anh nhớ lại ảo tưởng thật thật lâu trước kia, nếu sinh một đứa nhỏ giống Nghiêm Ngật thì đại khái chắc cũng như này.
“Hai người là ai?”
“Chúng ta….”
Hoàng hôn vàng chiếu xuống, lộng lẫy như tuyết rơi khi lần đầu gặp gỡ.
Diêu Lương dừng một chút, rồi sau đó môi nhếch lên, lời nói ra khỏi miệng làm cho mắt đen của người đàn ông bên cạnh run lên, sau đó, từ từ, từ từ, nhếch miệng.
Sóng xanh trào dâng, ánh mặt trời sáng lạn. Cửa lớn mở ra, sáu con người huyết thống tương liên, dưới sợi dây vận mệnh thần kỳ và trong suốt mà liên quan với nhau, đi từng bước, từng bước đến gần lẫn nhau…..
_Hết_
~~~~
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây:3