Thế nhưng, nhận định của Diệp Hồng là đúng, trong khoảnh khắc thời gian đếm ngược sắp sửa kết thúc, SOS đổi từ Băng Tuyết Chi Tâm sang Cánh Hoa Mạn Đà La.
“Ỏ ~” Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, Kinh Vũ “Ỏ ~” một tiếng đầy ẩn ý rồi pick ngay Băng Tuyết Chi Tâm, “Cánh hoa Mạn Đà La chứ gì ~ ván này cứ để em gánh mọi người!”
Kinh Vũ vừa dứt lời, bốn ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu, kinh ngạc cũng có, sâu xa cũng có.
Ánh nhìn kinh ngạc là của Lạc Nhất Minh: “Cá Vàng, anh……”
Diệp Hồng bổ sung cho thằng em của mình: “Sao bỗng nhiên giọng của em lại trở nên……”
Còn chưa kịp nói xong thì Hàn Lãnh đã chen vào: “…… Lẳng lơ thế!”
Kinh Vũ: “???”
Tần Phi khẽ cười, thu hồi ánh nhìn đầy sâu xa của mình: “Được thôi, thế…. em gánh cả đội nhé.”
Tới lúc này thì Kinh Vũ mới ý thức được mình vừa lẳng lơ tới mức nào, mặt cậu đỏ bừng, ho khan một tiếng đầy xấu hổ.
Móa, đều là những tật xấu mình học được lúc livestream, mỗi khi cậu cảm thấy mình thắng chắc thì sẽ dùng cái giọng đó nói chuyện với mọi người….
Bình thường làm thế thì không sao, nhưng giờ đang ở với PG…. hơn nữa lại còn ngồi ngay bên cạnh Tần Phi!!!
Kinh Vũ chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống mà thôi.
Nhưng mà, trước khi cậu kịp đào xong một cái lỗ thì hai đội đã tiến vào trong chiến trường, bắt đầu chiến đấu.
Kinh Vũ lập tức biến xấu hổ và giận dữ thành động lực, điều khiển Băng Tuyết Chi Tâm đi về cánh rừng bên đường dưới.
Sau đó, cậu đã cho mọi người trong PG biết —— Cá Vàng một khi đã xấu hổ và giận dữ thì không dễ đụng vào, và cả chuyện cậu nói mình sẽ gánh, là nghiêm túc.
Sau 26 phút, trận đấu kết thúc, PG bón một mồm hành cho SOS, giành được chiến thắng áp đảo với tỉ số 38: 11, trong đó, KDA của Băng Tuyết Chi Tâm là: 18 Kills 0 Death 6 Assists.
KDA của Cánh Hoa Mạn Đà La bên kia là: 2 Kills 13 Deaths 3 Assists.
Một trò chơi 5vs5 theo đúng nghĩa đen lại bị Kinh Vũ biến thành cuộc so tài giữa hai người đi rừng, Băng Tuyết Chi Tâm của cậu camp Cánh Hoa Mạn Đà La từ đầu cho tới cuối, dù Cánh Hoa Mạn Đà La có đi tới đâu, cậu đều có thể đuổi tới nơi đó.
Trong 18 mạng mà Kinh Vũ ăn được, hơn một nửa là mạng của Cánh Hoa Mạn Đà La.
Xong ván, Kinh Vũ thở ra một hơi dài, cậu chỉ muốn nói một chữ mà thôi —— sướng!
Mà những người còn lại của PG, sau khi chiêm ngưỡng KDA bết bát của Cánh Hoa Mạn Đà La, cũng chỉ muốn nói một chữ —— thảm!
Phương Lạc Phàm đứng sau cả năm cũng phải phì cười.
Đúng rồi, một người có thể đưa Băng Tuyết Chi Tâm vào sân chơi chuyên nghiệp, hiểu chất tướng sát thủ tường tận đến từng ưu nhược điểm, lại còn có tư duy đi rừng xuất sắc đến như thế, người đi rừng bên kia hoàn toàn bị cậu đè đầu cưỡi cổ thì cũng là chuyện bình thường thôi.
“Ha ha ha ha ha! Em muốn xem vẻ mặt của bọn họ ngay lúc này quá!” Lạc Nhất Minh vỗ bàn cười hô hố, “Ván này đánh sướng vãi! Tuy không kiếm được Mega nhưng vẫn quá sướng!”
Diệp Hồng cũng cười theo: “Đúng vậy, ván này đánh sướng thật.”
Đây không phải là tạo được ưu thế về thế trận nữa, mà là tạo được một thế trận nghiền ép hoàn toàn.
“Cá Vàng, em giỏi quá!”
Nếu không phải do đang ngồi cách Kinh Vũ quá xa, Hàn Lãnh đã cho cậu một cái ôm rồi: “Đúng là gánh team hàng thật giá thật!”
Kinh Vũ khẽ mỉm cười, cậu không đáp lại mà chỉ lén nhìn về phía Tần Phi đang ngồi bên cạnh mình.
Chỉ thấy anh đang xem thông số sau trận đấu, khóe môi khẽ nhếch lên, có vẻ như tâm trạng của Tần Phi đang rất tốt.
Khác với bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái của PG, ngay lúc đó, mỗi một thành viên bên SOS, bao gồm cả huấn luyện viên, ai cũng mặt ủ mày chau.
Là một đội tuyển gạo cội có đủ tư cách để được mời tham gia giải chuyên nghiệp lần 4, lại bị một đội tuyển vốn đã bị đá đít ra khỏi giải chính thức đánh cho ngu người, lại còn là bị một con tướng out meta như Băng Tuyết Chi Tâm hành cho ra bã….. Ai mà tin nổi chứ?
“Người đi rừng mới của PG, rất mạnh.”
Hàng ngàn, hàng vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể được đúc kết trong một câu như thế.
*
“Ngủ thôi ngủ thôi, anh cảm thấy đêm nay mình có thể ngủ ngon rồi.” Hàn Lãnh vừa nói vừa đứng lên, duỗi người.
“Ngủ cái gì cơ? Không tập nữa hả?” Diệp Hồng nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, vẫn còn sớm.
Lạc Nhất Minh ngáp một cái: “Em muốn ngủ, em vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Nhưng vào ngay lúc đó, Phương Lạc Phàm xem điện thoại xong, bình tĩnh nói: “Từ từ đã, bên kia lại muốn đánh thêm một ván.
Mọi người trong PG: “???”
“Dm!” Lạc Nhất Minh chửi đổng, “Đã bảo B03 rồi mà? Mình thắng 2, bên kia thua rồi, sao cứ bám riết mãi thế?”
“Không thể nói vậy được.” Diệp Hồng xoa cổ tay có hơi đau nhức, “Train team mà, dù gì cũng có lợi cho chúng ta.”
“Diệp Hồng nói đúng.” Phương Lạc Phàm nhìn về phía các thành viên, “Hiếm hoi lắm mới có cơ hội luyện tập nhiều như vậy, phải biết tranh thủ. Mọi người có 5 phút để nghỉ ngơi, muốn đi WC thì đi nhanh đi, 5 phút sau chúng ta sẽ bắt đầu ván tiếp theo.”
“Thôi được rồi, một ván thì một ván vậy.” Lạc Nhất Minh nằm bò ra trên bàn đầy cam chịu.
Kinh Vũ đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, bước chân nhẹ nhàng như sắp bay lên.
Mình làm được rồi! Mình không những dùng Băng Tuyết Chi Tâm để thắng một đội tuyển chuyên nghiệp, mà còn tạo ra một ván thắng áp đảo hoàn toàn!
Sau này khi thi đấu chính thức, liệu mình cũng có thể đánh được như vậy sao?
Đến lúc đó, khán giả dưới khán đài sẽ có phản ứng gì? Bình luận viên sẽ có nhận định gì về màn trình diễn của mình đây?
Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã khiến Kinh Vũ thấy rạo rực rồi!
Tần Phi nhìn Kinh Vũ ra khỏi WC rồi nhảy chân sáo về lại phòng tập, anh nhướng mày —— thắng được hai ván train team thôi mà vui đến thế sao?
Hơn nữa còn không biết che giấu gì cả, chậc.
Tần Phi mỉm cười trong vô thức, bỗng cảm thấy cậu nhóc tên Kinh Vũ này có chút đáng yêu.
*
5 phút sau, ván đấu thứ ba cùng SOS bắt đầu, SOS vẫn được chọn trước.
Năm người trong PG vừa nói vừa cười, vẫn chưa hoàn toàn nhập tâm vào game.
Lạc Nhất Minh: “Lần này cứ cấm hết đi rừng đi! Chừa lại một mình Băng Tuyết Chi Tâm với…… Vãi!”
Cậu ta còn chưa nói xong, SOS đã dứt khoát cấm con tướng đầu tiên.
Sự lựa chọn của bọn họ khiến mọi người, cùng với Lạc Nhất Minh phải cứng họng ngay tại chỗ.
Gương mặt đầu tiên nhận được vinh dự xuất hiện trên bảng cấm, là Băng Tuyết Chi Tâm.