Trần Lộ Chu không trả lời, ngược lại thản nhiên cúi đầu bóc đậu phộng hỏi, “Ban nãy tức giận thật?”
Từ Chi lắc đầu, “Nói đúng ra thì là buồn nôn.”
“Không phải giận?”
“Không phải.”
“Vậy sao thấy tôi cậu lại trốn.”
Cậu còn tưởng rằng mình thật sự làm cô giận, dù không định theo đuổi, những cũng không muốn Từ Chi giận cậu thật, nên vừa rồi mới không dám chủ động tiến lên bắt chuyện, rốt cuộc, cậu cũng không chắc cô có muốn nói chuyện với mình hay không, chỉ có thể tính toán trong lòng xem làm thế nào cô mới có thể chủ động nói chuyện với cậu.
“Không phải,” Từ Chi thành thật nói, “Cậu quá kỷ luật, nhìn thấy cậu như nhìn thấy chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện trong lớp học vậy, cậu hiểu chứ, cảm giác như mình rất không đứng đắn.”
Trần Lộ Chu bật cười, vỗ hạt đậu phộng trong tay, cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, “Cậu mà không đứng đắn?”
Ánh đèn mê man, trong ánh mắt cô gái có ánh sáng mờ ảo, mông lung như hơi nước, đoán chừng là đã uống không ít rượu, mềm mại hơn ngày thường rất nhiều.
“Được thôi, cả hai chúng ta đều không đứng đắn.” Từ Chi nói, “Có ai đứng đắn mà hơn nửa đêm còn tới đây uống rượu đâu.”
Trần Lộ Chu nghĩ bụng, ai không đứng đắn với cậu chứ. Anh trai quán bar đặt ly cocktail tới trước mặt cậu, cậu cúi đầu nhìn, không chạm vào, tiếp tục chú tấm bóc từng viên đậu phộng cho mình, hỏi cô: “Có đói không?”
“Một chút,” Từ Chi hỏi, “Muốn đến quầy ăn vặt không?”
“Muốn ăn cái gì, tôi đi mua.”
“Cậu không uống rượu à?”
“Tôi phải lót bụng trước, nếu không uống xong sẽ nôn.” Trần Lộ Chu thả hai chân xuống, tỏ vẻ như muốn đi, “Nói đi, gì cũng được, tôi mời.”
“Vậy mời Khang Sư Phó uống nước sôi [3] đi.” Từ Chi hiên ngang lẫm liệt mà tỏ vẻ.
[3] Một hãng mì ăn liền của Trung Quốc.Trần Lộ Chu phản ứng một hồi mới nhận ra đó là mì gói, khi đứng dậy đi ra ngoài quán bar, cậu cũng không ý thức được mà thuận tay dí ngón trỏ lên trán cô, “Tùy cậu.”
**
Chờ hai người ăn uống no nê xong, Trần Lộ Chu gác một chân lên ghế cao ấn điện thoại, nhìn thời gian, đã sắp hai giờ rồi.
Nhưng cậu không buồn ngủ một chút nào, Từ Chi cũng vậy, còn rất hứng thú nhìn menu xem có rượu nào chưa uống qua không, nhưng cũng không thể tiêu tốn như vậy được, nếu để ông chủ Phó thấy, phỏng chừng Từ Chi sẽ bị mắng.
Rõ ràng Từ Chi đã hơi say, đầu óc quấy nhiễu, trong đầu toàn nghĩ nhất định đêm nay phải uống để hiểu chuyện này. Nhưng cô cũng không rõ mình phải uống để hiểu cái gì.
Trần Lộ Chu cũng không muốn làm cô mất tập trung nên ngồi xuống, quay đầu hỏi anh trai quán bar, khẽ hất cằm về phía Từ Chi hỏi, “Ngày nào cô ấy cũng muộn như vậy sao?”
“Không có, thỉnh thoảng thôi, hôm nay đã qua giờ đóng cửa rồi.”
Ngụ ý chính là, hai người khiến tôi phải tăng ca.
Trần Lộ Chu là người thông minh, ngầm hiểu, vì thế nói với Từ Chi, “Đi thôi, muốn thì lần sau tôi lại uống với cậu.”
“Được.” Từ Chi hết hứng thú đặt menu xuống, sự chờ mong tỏa ra trong ánh mắt, “Nhưng mà Trần Lộ Chu, chẳng phải cậu chỉ uống được một ly thôi sao? Vừa rồi cậu uống hai ly cocktail mà?”
Trần Lộ Chu bảo anh trai quán bar tính tiền cho bọn họ, vừa mở khóa di động, vừa liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hai người đều có men say, táo bạo hơn hẳn hường ngày, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt là ý cười rõ rệt, “Tôi nói gì cậu cũng tin? Một ly là tửu lượng năm tôi bảy tuổi.”
Tửu lượng sẽ tăng lên, chỉ là cậu không thích uống mà thôi, vì một khi đã uống sẽ thích bám lấy người ta nói nhiều.
Từ Chi hiển nhiên là giật mình, sau đó lại thở dài, bất cẩn rồi. Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết cậu là dân nói phét, nhưng lại tin vào tất cả những gì cậu nói.
“Sinh nhật cậu thật sự vào ngày độc thân sao?” Từ Chi bắt đầu chao đảo. Trần Lộ Chu thanh toán tiền xong, bàn tay cầm lấy áo khoác do dự, nghĩ lại rồi vẫn thôi, không ổn lắm, nhưng cậu cũng không mặc mà vắt nó trong tay. Thời điểm đi ra ngoài, cậu đứng ở đầu ngọn gió chắn gió thay cô, hai người cùng trở về.
“Xem nào, thẻ căn cước là tháng 3, hình như người nhà đều sinh vào tháng 3.” Cậu nói.
Từ Chi đáp ồ.
“Sao hả,” Trần Lộ Chu mỉm cười, “Tín nhiệm nhanh như vậy đã sụp đổ rồi sao?”
“Không có.” Hai người đi đến đầu đường lớn, Từ Chi đột nhiên hỏi, “Vừa rồi uống hết bao nhiêu tiền?”
“Muốn AA (share tiền) với tôi?”
“Dù sao cậu cũng khó khăn mà.”
“Thôi đi, nếu muốn đưa tiền thật,” Trần Lộ Chu nói, “Vậy thanh toán hóa đơn tiếp chuyện đi.”
Trong đầu Từ Chi đã tính toán rõ ràng, “Vậy lần này chúng ta lại nói chuyện mười phút đi, lần này là tôi tiếp chuyện.”
“Cậu ép mua ép bán đấy à.”
Từ Chi mắt điếc tai ngơ nói: “Được, cậu đã đặt đơn…”
Trần Lộ Chu nhìn vẻ nghiêm túc của cô thì không nhịn được cười: “Tôi phát hiện ra cậu thật sự thích ghi thù. Lần trước ăn cơm cũng vậy. Lừa tôi nói rằng cậu đã có bạn trai, để trả ân tình đúng không? Sau này cậu cũng định tính toán với bạn trai mình như vậy sao?”
Từ Chi: “Cứ coi là vậy đi, nhưng cậu không phải bạn trai tôi, chuyện này có liên quan gì tới cậu?”
Trần Lộ Chu lập tức phản ứng lại, cậu đã uống nhiều quá rồi, sao cứ phải nói chuyện này với cô chứ, “Được thôi, 250, chuyển qua Wechat của tôi đi.”
Từ Chi nghi ngờ Trần Lộ Chu đang mắng mình, nhưng cô không có chứng cứ.
Ngày hôm sau, Trần Lộ Chu rời khỏi Phó Ngọc sơn trang, cậu có một cuộc phỏng vấn video, phải về nhà một chuyến, tư liệu phỏng vấn của trường đều đặt ở nhà, vì thế buổi sáng dậy thật sớm, thời điểm đánh răng nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, cũng không thèm xem, cậu biết đó là tin nhắn chuyển khoản của Từ Chi.
Chờ cậu dọn dẹp xong, ngồi trên xe buýt, mới mở di động lên tùy ý nhìn lướt qua.
Từ Chi chuyển cho cậu 251 tệ.
Cho rằng cậu đang mắng cô thật đấy à? Trần Lộ Chu chụp hình hóa đơn rồi gửi qua cho cô, chính xác là hết 500 tệ, không hơn không kém. Nhưng cậu vừa gửi đi liền cảm thấy mình cũng thật ấu trĩ, so đo với cô làm gì, vì thế lại thu hồi hình ảnh về, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, không động tới nữa.
Sau khi về đến nội thành, Trần Lộ Chu không vội vã về biệt thự ngay mà trở lại căn phòng cho thuê, vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó mới lấy di động ra chuẩn bị về biệt thự. Tờ giấy cấm khạc nhổ bừa bãi dán ngoài cửa vẫn còn ở đó, thùng rác sạch sẽ, xem ra ông chú kia cũng không gây sự. Lúc ra ngoài Trần Lộ Chu thuận tay xé tờ giấy, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác, tài xế mà bà Liên Huệ cử tới đã đến.
Chiếc xe ô tô Mercedes ngang nhiên đậu trước ngõ, khiến ông lão bán rùa đen ngoài cửa tưởng rằng cậu trúng số, gọi DiDi [4] hạng sang. Ông cụ ồn ào nói, nhóc con, từ giàu về nghèo khó, từ giàu lên nghèo dễ.
[4] Tương tự như Grab, Uber ở Việt Nam.Đến tận lúc này, Trần Lộ Chu cũng chưa cảm thấy không khí có gì đó là lạ, sau khi bước chân vào cửa nhà, nhìn thấy không khí náo nhiệt bên trong rốt cuộc mới hiểu ra, à, hóa ra không phải là phỏng vấn qua video, cậu đã nói rồi mà, nhớ rõ thời gian phỏng vấn là thứ năm tuần sau.
**
Ngày hôm sau Từ Chi ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, là lão Từ. Cô chuẩn bị gọi lại cho ông, lão Từ lại miệt mài gọi tới.
“Alo, bố.”
“Rốt cuộc cũng tỉnh rồi? Oánh Oánh nói tối qua con ngắm sao băng đến tận khuya hả?” Từ Quang Tễ ở đầu bên kia hỏi.
Từ Chi mới vừa tỉnh ngủ, còn đang buồn ngủ mà nắm tóc trước gương, trả lời: “Vâng, có hơi muộn, sao vậy ạ?”
Từ Quang Tễ: “Bố thấy ảnh chụp trên vòng bạn bè của con rồi.”
“À…” Từ Chi kẹp điện thoại trên vai, vặn vòi nước, cầm lấy bàn chải đánh răng nói, “Thì sao ạ?”
“Không có gì, xinh lắm,” Từ Quang Tễ ở đầy dây bên kia không biết uống cái gì, miệng nhỏ nuốt ừng ực, “Trần Lộ Chu là ai?”
Từ Chi chia nhóm đăng lên vòng bạn bè chính là để chặn Từ Quang Tễ, bởi vì ông rất thích nghiên cứu vòng bạn bè của cô. Có lẽ tối qua chơi quá khuya nên cô đã quên mất điều này.
“Là một người bạn con quen ở bên này.” Từ Chi cắn răng trả lời.
“Nam?”
“Vâng, rất giỏi chụp ảnh.”
“À, không có gì, bố chỉ tùy tiện hỏi thôi, đúng là chụp khá đẹp.” Từ Quang Tễ nói, “Đúng rồi, nếu con không có việc gì thì nhanh chóng về đi, mấy ngày sau sẽ có bão đó, cẩn thận đất đá sạt lở.”
Từ Chi đáp ‘vâng’, rồi cúp máy.
Chờ cô rửa mặt xong đi ra, Thái Oánh Oánh đang nói chuyện điện thoại với Chu Ngưỡng Khởi, “Cái gì, hôm nay Trần Lộ Chu không về? Trần Tinh Tề làm loạn không chịu vẽ thì cậu đi tìm Từ Chi làm gì? Cậu không trị được thằng bé, Từ Chi có thể thu phục được sao?”
Không biết Chu Ngưỡng Khởi ở bên kia nói cái gì.
Thái Oánh Oánh nhìn Từ Chi, “Trần Lộ Chu làm gì mà không về? Thân quen? Chu Ngưỡng Khởi, cậu thật là xấu tính, thằng bé mới có bao lớn chứ, có thể bịa ra một lý do nào tốt hơn không. Biết rồi, đợi cậu ấy ra tôi sẽ hỏi xem cậu ấy có đồng ý giúp Trần Lộ Chu chăm sóc em trai không.”
Từ Chi gần như là không chút do dự gật đầu: “Đồng ý đồng ý, 800 tệ tính cho tớ.”
Thái Oánh Oánh giơ điện thoại: “……”
Chu Ngưỡng Khởi ở đầu dây bên kia: “……”