Nói rồi Liễu Như Yên cử chỉ nho nhã bưng lên chén trà từ tay A ngọc dâng đến cho Hàn Lam Nguyệt, một chén lại dâng đến cho Dung thị.
” Vương phi, phu nhân, đây là trà hoa cúc mà tiểu nữ đã tự mình ngâm, có tác dụng xua tan mệt mỏi, biết người đi đường vất vã nên tiểu nữ mới cố tình dâng lên cho người ạ. ”
Liễu Như Yên dáng vẻ thập phần diệu dàng và hiểu chuyện, nàng ta khép nép và cẩn thận từng chút một ra vẻ quan tâm đến tất cả mọi người.1
” Ngươi có lòng rồi, tất cả mọi người ai cũng đều vất vã mà ”
Hàn Lam Nguyệt nói, tay nhận lấy chén trà của Liễu Như Yên.
” Phải đó, Liễu cô nương vất vả rồi. ”
Dung Tử Âm nói ra lời khách sáo với Liễu Như Yên, phu nhân tỷ mỹ quan sát nữ tử yểu điệu trước mắt, vậy mà lại có cảm giác không mấy yêu thích đối với nàng ta.
” Ngươi cũng không khác gì chúng ta, nếu mệt thì có thể quay về nghỉ ngơi, không cần phải câu nệ lễ tiết, thấy trong người có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ta, đừng tự mình chịu đấy nhé ”
Hàn Lam Nguyệt không mặn không nhạt nói lời quan tâm đến Liễu Như Yên, phong thái khoan dung không tính toán đó càng khiến cho Dung Tử Âm thêm mến mộ.
” Vậy tiểu nữ không quấy rầy đến vương phi và phu nhân trò chuyện nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui trước.”
Liễu Như Yên hành lễ rồi lời đi.
Tuy không biết gì nhiều nhưng Vương Gia ra ngoài làm chính sự ngoài vương phi ra lại dắt theo một cô nương mà không phải là thê thiếp trong phủ, điều này chứng tỏ Liễu Như Yên kia chính là một cánh đào hoa của vương gia rồi.
Tuy là nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình nhưng lại ít có nữ tử nào muốn chia sẻ tình yêu của phu quân mình với người khác, vì vậy mới có cảnh tranh đấu chốn hậu viện.
” Liễu cô nương đó…”
Dung Tử Âm ngập ngừng muốn hỏi vương phi.
” Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của vương ”
Hàn Lam Nguyệt vừa trả lời vừa uống vào chén trà hoa cúc mà lúc nãy Liễu Như Yên đưa cho.
” Thì ra là vậy…”
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dung Tử Âm cũng ra về, Hàn Lam Nguyệt cảm giác mí mắt có chút nặng nề nên cũng trở vào phòng nghỉ ngơi.
” Tiểu Lan, em chuẩn bị ít thức ăn nhé, để lát nữa ta mang đến cho Tiểu Bạch. ”
” Vâng ạ ”
Nói rồi Hàn Lam Nguyệt leo lên giường đắp chăn lại xoay người vào trong vách giường mà thiếp đi.
– —-Buổi tối.
Sở Bắc Dực cùng Hồ Bác trở về phủ.
Một bữa tiệc nho nhỏ được bày ra để tiếp đãi Vương gia và Vương phi, tình hình nơi này khó khăn nên những món ăn cũng không quá thịnh soạn.
” Cơm canh đạm bạt, mong mọi người đừng chê nhé ”
Tướng quân phu nhân nói.
” Không sao, chúng ta đều không để ý ”
Sở Bắc Dực phất tay.
Trên bàn ăn lúc này có tướng quân Hồ Bác và phu nhân, Sở Bắc Dực và Liễu Như Yên, cư nhiên ghế ngồi bên cạnh Sở Bắc lại trống mất một người là Hàn Lam Nguyệt.
Mọi người đều đã đến duy chỉ đang đợi một mình Hàn Lam Nguyệt.
Mãi một lúc sau thì vương phi mới đến, tất cả mọi người phải chờ đợi chỉ vì sự chậm trễ của cô, Sở Bắc Dực cũng vì điều này mà sắc mặt liền trở nên không tốt.
Hàn Lam Nguyệt sắc mặt tái nhợt ngồi vào ghế cạnh Sở Bắc Dực.
” Đã đến đủ rồi, vậy chúng ta ăn thôi, kẻo thức ăn nguội hết ”
Mọi người cũng bắt đầu động đũa, Hàn Lam Nguyệt ánh mắt mệt mỏi, nhìn thấy bàn thức ăn thì cảm thấy nuốt không vô, gấp được vài đũa thì cô không ăn nữa nên đã buông đũa xuống.
” Thức ăn không hợp vị của người sao ạ ”
Dung Tử Âm thấy vậy thì quan tâm hỏi.
” Không đâu, thức ăn rất ngon, chỉ là trong người ta có chút không khỏe nên mới như vậy, mong mọi người đừng trách. ”
Hàn Lam Nguyệt hiện giờ thân thể như vô lực, lúc nãy đã cố gắng lắm mới có thể đi đến đây, có lẽ cô bệnh rồi.
” Nếu như vậy thì người cứ quay về nghỉ ngơi đi ạ, ta sẽ gọi đại phu đến xem cho người.”
Dung Tử Âm quan sát thấy sắc mặt của vương phi tái nhợt, nàng lo lắng nói.
” Được, vậy mọi người cứ tự nhiên đi, ta xin phép quay về nghỉ ngơi đây ”
Những gia đinh tỳ nữ có mặt ở đó đều không có thiện cảm với vị vương phi này, cho rằng cô đã quên ăn sơn hào hải vị, chê bai thức ăn đạm bạc ở đây nên mới viện lý do thân thể không khỏe như vậy.
Không như Liễu cô nương vừa thân thiện thích giúp đỡ mọi người mà còn hiểu chuyện nữa, tình nguyện ở bên cạnh vương gia mà không có một danh phận đàng hoàng nào, thật đáng thương.
Nghĩ lại chắc là do bị người nào đó ỷ thế chính phi, thân phận cao quý mà chèn ép rồi.
Hàn Lam Nguyệt được Tiểu Lan dìu đi trong bao ánh mắt dò xét của mọi người.
Xem như cô lần này sơ xuất, quá chủ quan mà uống chén trà hoa cúc đó là, trong trà thế mà lại có độc, lại không ngờ đến nữ nhân kia dám mưu hại cô trắng trợn như vậy, Hàn Lam Nguyệt lê từng bước chân khó nhọc mà lòng thầm oán.