“Trẫm trên người lãnh, thương thế của ngươi còn chưa hảo, chớ dựa vào quá gần.”
Mộ Tử Thư mỉm cười lắc đầu, hắn dán gần hơn một chút, “Không sao, hảo không sai biệt lắm. Toàn phi thế nào?”
Vũ Văn Quân Quyết dịch hảo chăn cho hắn, thanh âm nhạt nhẽo nói: “Còn rất yếu, thái y nói có thể trong cung có người làm vu thuật nhằm vào Toàn phi.”
Mộ Tử Thư nghe được Toàn phi còn rất yếu, tổng càm thấy Vũ Văn Quân Quyết cũng đi bồi nàng, nhưng là người dù sao cũng ích kỷ, hắn muốn đoạt lấy Vũ Văn Quân Quyết, cuối cùng vẫn hé miệng không nói ra. Hắn mặc dù không biết vu thuật là cái gì, nhưng hắn thấy Lưu Lộng nói qua, người yêu hắn biết vu thật, không khỏi bận tâm không biết có phải hắn làm không, nhưng ý niệm vừa nghĩ, bọn họ không thù không oán với Toàn phi, cũng sẽ không.
“Quyết, vu thuật rất lợi hại phải không?”
“Ân, ngươi gần đây cũng cẩn thận một chút.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, nghĩ tới vu thuật có thể khiến người sinh non mà thần không biết quỷ không hay, không khỏi có chút bận tâm mà ôm chặt Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết trấn an vỗ sau lưng hắn, “Trẫm đã kêu Tác Tây mang cấm vệ quân lục soát từng chỗ một, không cần lo lắng quá mức, khuya lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Mộ Tử Thư ứng hai tiếng, được hắn trấn an dần dần ngủ trong ngực hắn.
Hôm sau Vũ Văn Quân Quyết đi xử lý chính sự, Lưu Lộng lại tới, hiển nhiên cũng nghe chuyện Toàn phi sinh non, cười không ngừng đáng đời.
Mộ Tử Thư nhìn dáng vẻ hả hê của hắn có chút buôn cười lắc đầu, say đó lại nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói người yêu ngươi biết vu thuật, chuyện này…”
Không đợi Mộ Tử Thư nói xong, Lưu Lộng tức giận đáp: “Ai ai, cơm có thể ăn lung tung, nói cũng không thể nói lung tung a! Phu quân nhà ta lợi hại như vậy, hắn việc gì phải dùng vu thuật đối phó yêu phụ kia? Đối phó với cái yêu phụ còn dơ bẩn tới bản lĩnh của phu quân nhà ta a!”
Lưu Lộng cũng nói như vậy, Mộ Tử Thư vuốt cằm tin tưởng bọn họ không làm. Kia đến tột cùng là người nào làm?
“Này nhất ba vị bình, nhất ba vị khởi (sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới), bây giờ lại có cái vu thuật, Hoàng thượng nhất định tâm tình lại không tốt, ngươi lúc nào mới có thể để ta ra khỏi cung a!”
Mộ Tử Thư hạ tròng mắt, nội cung đích xác là nhất ba vị bình, nhất ba vị khởi, Lưu Lộng còn có thể nghĩ biện pháp ra cung cùng người yêu ở chung một chỗ, mà hắn, tâm niệm người liền ở trong cung, cũng chỉ có thể thích ứng thật tốt, thấy chiêu hủy chiêu.
Lưu Lộng thấy Mộ Tử Thư lại trầm tư, bất mãn nói: “Ta một người sống đang ngồi đây, ngươi nghĩ cái gì? Ngươi mấy ngày qua nghĩ nhiều chuyện như vậy a!”
Mộ Tử Thư nhìn hắn, suy nghĩ đoạn đối thoại nghe trộm được ở Tàng Thư Viện kia, chỉ sợ lần này Toàn phi sinh non chính là âm mưu đó, giờ nói cho Vũ Văn Quân Quyết cũng không tốt, để ở trong lòng lại suy nghĩ miên man, quyết định đem chuyện này nói cho Lưu Lộng nghe.
Lưu Lộng nghe xong bất khả tư nghị nói: “Vì tranh thủ tỉnh cảm có thể hại chết con mình! Quả nhiên là yêu phụ!”
Mộ Tử Thư ra dấu tay chớ có lên tiếng cho Lưu Lộng, nhìn chung quanh một lần nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, chuyện này ta không có nói cho ai khác nghe, huống chi Toàn phi sinh non đến tột cùng là do ai làm còn chưa rõ.”
Lưu Lộng nhỏ giọng, nhưng vẫn một bộ dáng vẻ tức giận.
“Ngươi ngu có phải hay không! Chuyện như vậy không nói cho Hoàng thượng chẳng lẽ còn chờ người đến hại ngươi sao?”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài nói: “Không có bằng chứng nói cho Hoàng thượng sẽ tin tưởng? Nhiễu loạn huyết mạch hoàng tộc là tội chém đầu, ta không có bằng chứng nói bậy không chừng sẽ bị trị tội.”
Lưu Lộng an tĩnh suy nghĩ lại chính xác cảm thấy đúng, nhưng nếu lần này Toàn phi sinh non là một âm mưu, Tử Thư sợ đã bị trù tính trong kế hoạch đó.
“Ta biết, bất luận có phải là âm mưu hay không, vu thuật này chính là rất đáng sợ, ta tối này hỏi hắn có biện pháp gì có thể biết vu thuật, trước tiên bảo vệ mình là quan trọng nhất, chính ngươi cẩn thận.”
Nếu có thể biết biện pháp vu thuật cũng không cần lo lắng có người hạ vu thuật lên hắn, Mộ Tử Thư gật đầu, về vu thuật cũng chỉ có thể dựa vào Lưu Lộng rồi.
Việc Toàn phi sinh non đã qua hai gày, cấm vệ quan hoàng gia lật tất cả hậu cung đều không có manh mối gì. Mộ Tử Thư nghe tin tức Hỏi Lan Hỏi Mai hỏi thăm được, đang cảm thấy kỳ quái, chợt bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo.
Vừa đi ra ngoài nhìn, Toàn phi vừa mới sinh non, hôm nay còn rất yếu mang theo người xông vào Khuynh Nguyệt Điện tìm kiếm chung quanh.
Mộ Tử Thư nhìn những người đó lật tung đồ đạc của mình, không nhịn được ôn hòa cười.
“Toàn phi, ngươi làm cái gì vậy?”
Đan Tả Đan Hữu cũng tiến lên ngăn cản những người đang lật tung chung quanh kia, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, không có ngăn cản được còn bị đẩy ra ngoài. Bình trà bình sứ ở Khuynh Nguyệt Điện bị vứt trên mặt đất vang lên những âm thanh tan vỡ.
Toàn phi trên mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhìn Mộ Tử Thư cũng cực kỳ ngoan lệ, “Làm gì? Dĩ nhiên là tìm chứng cứ vạch tội Mộ công tử! Hoàng thượng ngoài miệng nói thật hay, cái gì đem hậu cung lật qua một lần, lại duy chỉ có Khuynh Nguyệt Điện không lục soát! Cuối cùng đầu mối cũng không có! Nếu Hoàng thượng thiên vị ngươi, bổn cung tự nhiên đích thân đến! Nếu không hài tử đã mất của ta tìm ai đòi mạng!”
Mộ Tử Thư cảm thấy Toàn phi cố tình gây sự, lúc này chợt nghe thấy thanh âm gào thét.
“Đây là tẩm phòng của công tử, các ngươi không thể đi vào!”
Mộ Tử Thư cầm quyền, đi về phía trong phòng mình, Hỏi Lan vừa bị đẩy ngã. Đỡ nàng dâyh, Mộ Tử Thư vào bên trong phòng, trùng hợp nhìn thấy thị vệ cầm tiểu diêu sàng mà Vũ Văn Quân Quyết đưa hắn.
Còn chưa lên tiếng ngăn cản, thị vệ kia tiện tay liền vứt tiểu diêu sàng va vào đất phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Mộ Tử Thư ngây ngốc nhìn tiểu diêu sàng, cảm giác tâm mình cũng bị đập một cái, có chút co rút đau đớn, hít sâu một hơi, nắm quyền giận hô: “Sinh Phong!”
Sinh Phong ở phía sau viện nghỉ ngơi nghe thấy Mộ Tử Thư gọi, lỗ tai giật giật, vội vàng đứng dậy chạy về phía hắn.
“Sinh Phong, đuổi bọn họ ra ngoài!”
Sinh Phong rống rống kêu lên, chạy vào bên trong ngoạm từng người một ném ra ngoài, một đám thị vệ nhất thời có chút hốt hoảng, không đợi Sinh Phong cắn bọn họ lập tức tháo chạy ra ngoài.
Sau khi một đám thị vệ chạy ra Mộ Tử Thư mới dễ chịu hơn một chút, sờ sờ đầu Sinh Phong, nhìn gian phòng một mảnh hỗn độn cùng tiểu diêu sàng, nhắm mắt lại.
Lúc này lại nghe thấy một người thị vệ vừa mới chạy đi kêu tìm thấy được cái gì, Mộ Tử Thư nhíu mày, chợt có một loại dự cảm bất hảo.
Mang theo Sinh Phong cùng Hỏi Lan trở lại tiền viện, Toàn phi còn chưa đi. Toàn phi cầm trong tay con búp bê vải, nhìn thấy Mộ Tử Thư ra ngoài hận vứt xuống gót chân hắn.
“Mộ công tử, ngươi còn cãi cái gì! Thì ra cái đó là vu thậu hại bổn cung chính là ngươi!”
Mộ Tử Thư sửng sốt cúi đầu nhìn búp bê vải, chỉ thấy trên búp bê vải viết ngày sinh tháng đẻ, búp bê vải trên bụng khá nhiều ghim châm. Nguyên lai đây chính là vu thuật! Nhưng tại sao lại có búp bê vải bên trong phòng của hắn?
Không đợi hắn suy tư, trước mặt ngân quang chợt lớ, Toàn phi cầm đoản kiếm đột nhiên đâm tới.
“Đền mạng cho ta!”
Hỏi Lan, Đan Tả Đan Hữu nhất thời cũng lao tới ngăn cản, nhưng toàn phi dù sao cũng là cao thủ, mặc dù hiện tại thể lực suy yếu còn chưa có vô dụng, mấy chiêu liền đánh bọn họ lui ra.
Sinh Phong chắn trước người Mộ Tử Thư, thấy Toàn phi cầm đoản kiếm đi tới, chợt nhào vào nàng vật lộn. Toàn phi nhất thời trợn mắt, mấy chiêu đá Sinh Phong ra, thừa dịp Sinh Phong còn chưa bò dậy, phi thân cấp tốc đâm về phía bụng Mộ Tử Thư.
“Lấy con của ngươi đền mạng đi!”
Mộ Tử Thư nhìn hàn quang của đoản kiếm đâm về phía mình, bản năng lui về phía sau mấy bước, cuối cùng không thể tránh, vì không muốn hài tử bị thương, hai tay cầm lấy đoản kiếm mới tạm thời ngăn cản Toàn phi.
“Công tử!”
Hai tay Mộ Tử Thư nhỏ máy tí tách dọc theo đoản kiếm rơi xuống mặt đất, Toàn phi cũng sửng sốt trong chốc lát.
Vậy mà, cũng chính thời khác chốc lát này, chợt chỗ tối nhảy ra bốn Ảnh Vệ áo đen, một người trong ảnh vệ đã đặt kiếm gác lên cổ Toàn phi.
Toàn phi là công chúa tôn quý của nước Mặc Kỳ, làm sao lại không biết loại Ảnh Vệ này? Không nghĩ tới Vũ Văn Quân Quyết còn phái Ảnh Vệ cho Mộ Tử Thư, còn phái nhiều như vậy!
Thế cục giằng co không lâu, những người còn lại thấy thế cũng kinh hồn táng đảm.
“Tất cả dừng tay cho trẫm!”