Thanh kiếm trong vỏ trên mặt đất, lưỡi kiếm run không ngừng, như khuynh quốc giai nhân đang nức nở ai oán, đau khổ cầu xin tình nhân hồi tâm chuyển ý.
Thiếu niên từ lâu len lén quay đầu, cẩn thận nhìn thiếu nữ xa xa.
Nho sĩ mặc dù học thức uyên bác, đối với cái này vẫn là nghĩ hoài không hiểu được, cũng không thể đem trường kiếm ẩn chứa khí số thật lớn, mạnh mẽ ép đưa cho thiếu nữ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ra nhắc nhở: “Cô nương, tốt nhất thu hồi thanh kiếm. Kế tiếp, trấn nhỏ sẽ rất không… Thái bình. Thêm một món đồ phòng thân, chung quy là sự tình tốt.”
Thiếu nữ cũng không nói, xoay người liền đi.
Vẫn là không muốn mang thanh kiếm.
Tề Tĩnh Xuân có chút bất đắc dĩ, vung tay áo, đem thanh kiếm lên thạch trụ trên cao của đền thờ, nếu có người mạnh mẽ rút ra, tất nhiên sẽ quấy nhiễu đến trung tâm tọa trấn của mình, giống như “Thuyết Thư tiên sinh” trước đó một tối một sáng, hai lần ra tay, cũng không có tránh được vị tiên sinh này xa xa quan tâm.
Tự mình đem Triệu Diêu một đường từ trường đưa đến đại trạch Triệu gia ở phố Phúc Lộc, nho sĩ trung niên chậm rãi mà đi, mỗi khi lão đi ra một bước, ở những chổ bí mật trong những căn nhà có đình viên um tùm nằm hai bên đường, sẽ gặp những ánh mắt đầy màu không dễ phát hiện, chợt lóe rồi biến mất.
Tề Tĩnh Xuân nỉ non: “Kỳ quái, tiểu nha đầu này từ đâu đến? Không phải là đệ tử ngoại biên của tiên gia bổn châu?”
Sau khi trở về trường, trước bàn lão ngồi, có đặt một ngọc khuê ( ngọc khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông), dài chừng một thước hai, tại bốn góc điêu khắc tứ trấn chi sơn, ý là tứ phương yên ổn, chính diện có khắc đầy những chữ Triện, không dưới trăm chữ.
Theo lễ chế Nho giáo, vốn dĩ chỉ có thiên tử một quốc gia, mới có thể nắm giữ khuê.
Đủ có thể thấy ý nghĩa trọng đại của ngôi trấn nhỏ này.
Lật qua mặt bên, mặt trái ngọc khuê lại chỉ khắc hai chữ.
Chữ viết chuẩn mực nghiêm cẩn, lại phong thần độc tuyệt.
Gân cốt cực tráng, thần ý cực dài.
Trên án thư, còn có một bức mật thư vừa nhận không bao lâu.
Nho sĩ mái đầu hơi bạc viền mắt ửng đỏ, “Tiên sinh, học sinh vô năng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn ngài chịu nhục đến tận đây…”
Nho sĩ nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không lộ nhiều buồn vui, chỉ là thần sắc có chút tịch mịch, “Tề Tĩnh Xuân thẹn với ân sư, sống tạm trăm năm, chỉ nợ cái chết.”
————
Khi Tống Tập Tân từ trong phòng lấy ra một món đồ, đặt lên bàn, Phù Nam Hoa mặc kệ che giấu ra sao, đều giấu không được vẻ mừng như điên trên mặt.
Một chiếc ấm nhỏ nhìn không bắt mắt, trên ấm đề là “Sơn Tiêu”.
Tống Tập Tân hai tay đặt trên mặt bàn, thân thể nghiêng về trước, cười tủm tỉm hỏi: “Cái ấm này giá trị bao nhiêu?”
Thiếu thành chủ của Lão Long Thành, thật vất vả thu hồi tầm mắt khỏi ấm, ngẩng đầu thành khẩn nói: “Đặt ở vương triều thế tục buôn bán, một lượng bạc cũng không giá trị. Thế nhưng nếu như giao do ta, có thể mua về một tòa thành.”
Tống Tập Tân hỏi: “Mấy vạn người?”
Phù Nam Hoa vươn ba ngón tay.
Tống Tập Tân à một tiếng, bĩu môi, “Thì ra là ba mươi vạn.”
Phù Nam Hoa ngẩn người, cười ha ha.
Hắn vốn tưởng rằng Tống Tập Tân sẽ nói ba vạn người.
————
Ở ngõ Hạnh Hoa bên kia, có một nam tử chất phác ngồi xổm bên giếng sắt, nhìn chằm chằm vào khoá sắt khoá chặt trên cái bệ.
Như là đang suy nghĩ làm sao dọn đi nó.
————
Thiếu nữ áo đen đeo mạn che mặt, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tùy ý đi lại trên trấn nhỏ, không có mục đích, lúc này chỉ mang theo một thanh đao trong vỏ màu xanh, hai ngón tay được băng bó sơ sài mà thôi.
Khi nàng vừa đi vào một ngõ nhỏ không biết tên.
Vù một cái, phá không tới, sau đó dừng lại phía sau trái thiếu nữ, rung lên vù vù.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, đầu cũng không quay lại, từ trong hàm răng phát ra một chữ, “Cút!”
Lại vù một cái.
Chuôi “Phi kiếm” chui ra khỏi vỏ bay đến tận đây, sợ đến mức quả thật như trốn trở về vỏ.
Thiếu nữ kiêu ngạo.
Phi kiếm nhu thuận.
**