*ba cái gạch dọc. “Im lặng chút đi.” Anh ta nhẹ giọng nói nhưng tính uy hiếp rất mạnh, chỉ trong chốc lát mà xung quanh đã yên tĩnh đi rất nhiều.
Trợ lý dìu anh ta đứng dậy, ánh mặt trời lưa thưa, vẽ vệt nắng vàng khắp nơi trên mặt đất. Đổng Húc cảm thấy có người đang nhìn mình nên ngẩng đầu dậy, đập vào mắt anh chính là hình ảnh một cô gái trẻ đang đứng dưới tán cây anh đào.
Cô đứng xa xa khỏi đám đông, nhìn anh ta bằng ánh mắt bình thản.
Tô Lăng cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện này cho lắm, nên khi thấy Đổng Húc tỉnh lại, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh ta một cái rồi định quay người rời đi.
Đổng Húc bèn bước lên phía trước: “Chờ chút đã!”
Cô hơi ngạc nhiên, cuối cùng trên gương mặt cũng hiện lên chút cảm xúc nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ không hứng thú lắm.
Tô Lăng nghĩ thầm, chẳng lẽ câu đó lại đúng đến thế à – Không phải người một nhà thì không vào chung cửa. Trịnh Tiểu Nhã vừa đổ oan cho cô, giờ lại đến anh họ của cô ta tìm cô để bắt đền?
Đổng Húc cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, đột nhiên anh ta nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Tôi từng gặp cô rồi đúng không?”
Tô Lăng cúi đầu nhìn mũi giày của mình: “Chưa từng.”
Trợ lý đứng ở một bên trợn mặt há hốc mồm, kiểu này… đạo diễn Đổng đang dùng cách thức lỗi thời nhất để cua gái đấy à?
Gặp thì có gặp rồi, chẳng qua lúc đó cô trang điểm nhợt nhạt, trắng bệch như ma nữ nên bị Đổng Húc kết luận một câu: “Cô không xứng để được gọi là diễn viên.”
Trịnh Tiểu Nhã thấy hơi buồn phiền: “Anh họ, vừa nãy cô ta đã làm gì anh rồi đúng không?”
Ánh mắt Đổng Húc lạnh lùng: “Tiểu Nhã, đừng quậy!”
Trịnh Tiểu Nhã chịu đựng đủ rồi: “Được được được, em làm cái gì anh cũng cho rằng em đang quậy phá! Anh đối xử với em như vậy sao, anh có còn nhớ ông nội đã từng nói gì không hả!”
Cuối cùng thì sự bất bình, tủi thân mà Trịnh Tiểu Nhã dồn nén mấy hôm nay đã bùng phát, cô ta không thèm quan tâm tới chuyện mình đang là diễn viên hạng nhất gì đó nữa mà khóc ầm lên ngay giữa đám đông.
Người đại diện của cô ta nhờ trợ lý lái xe tới: “Tiểu Nhã, có chuyện gì thì về nhà rồi nói.”
Lần trước, vì một câu nói lạnh nhạt, thờ ơ của Tần Kiêu mà Trịnh Tiểu Nhã mất vai nữ chính, còn bị hạ nhục trước mặt mọi người. Cô ta vẫn muốn tìm cơ hội để hòa lại một ván. Lúc đó cô ta chợt nhớ đến Đổng Húc, còn vai nữ chính nào so sánh được với vai nữ chính của Đổng Húc chứ?
Cô ta biết bộ phim lần này của Đổng Húc là phim thanh xuân học đường nên đã lập tức tới đoàn phim của Đổng Húc, yêu cầu Đổng Húc cho mình vai nữ chính đó.
Nhưng Đổng Húc từ chối.
Trịnh Tiểu Nhã quấy rầy anh ta tận mấy ngày, nhưng anh ta quay phim thì cứ quay phim, ăn cơm thì cứ ăn cơm, hoàn toàn không thay đổi ý định.
Trịnh Tiểu Nhã cảm thấy cực kỳ uất ức, từ nhỏ đến lớn, cô ta được mọi người nâng trong tay như nâng trứng mà chiều chuộng, nâng niu, chưa từng bị từ chối liên tiếp như vậy. Cho nên cô ta đành trút cơn giận dữ lên người Tô Lăng.
Tô Lăng nhìn anh em họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, khuôn mặt cô dịu dàng trong trẻo nên lúc tức giận cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Đổng Húc tỉnh dậy thì rõ ràng là đã chứng minh cô trong sạch rồi. Vì thế nên cô lập tức quay người rời đi không do dự.
Đổng Húc mím môi, nhìn theo bóng lưng cô.
Cô gái nhỏ đeo balô trên lưng, vòng qua con đường nhỏ quanh co, bóng dáng biến mất rất nhanh. Anh ta vẫn có cảm giác là mình đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi, anh tự thấy trí nhớ của mình rất tốt. Ở trong làng giải trí, chỉ cần gặp một lần thôi là anh cũng có thể nhớ rõ khuôn mặt và họ tên của đối phương.
Vậy mà Tô Lăng cho Đổng Húc một cảm giác cực kỳ quen thuộc song anh ta lại không thể nhớ ra mình đã từng gặp cô ở đâu, thậm chí anh ta cũng không biết tên cô.
Có lẽ là bị say nắng nên để lại di chứng, Đổng Húc thầm cảm thấy phiền não.
Tô Lăng quay về trường học, người thấy vui nhất không ai khác là Vân Bố.
Cô ta giống như con chim sẻ nhỏ vui vẻ: “Lăng Lăng à, sao trông cậu lại gầy thế này? Ở đoàn phim vất vả lắm sao? Cậu đóng phim cổ trang đúng không? Cậu có ảnh tạo hình với ảnh lúc đóng phim không?”
Tô Lăng cũng cảm thấy rất vui vẻ khi gặp lại cô ta, vì đang là nghỉ hè nên cả phòng chỉ còn lại hai người họ. Hai cô bạn kia đã về nhà rồi.
Mối quan hệ trong gia đình Vân Bố khá phức tạp, cô ta không muốn gặp cha dượng của mình nên rất ít khi về nhà. Bây giờ Tô Lăng cũng là người không có nhà để về, cô chưa nói với Vân Bố chuyện này, chỉ kể cho cô ta nghe mấy chuyện vui trong đoàn phim.
Hai cô gái trò chuyện vui vẻ rất lâu, Tô Lăng cho Vân Bố xem mấy tấm ảnh vừa chụp, cô ta cực kỳ ngạc nhiên.
Bộ phim đô thị lúc trước mà Vân Bố tham gia đã đóng máy, vai nữ chính đã đổi người rồi. Sau này được Kỷ Sùng chăm sóc nên có thể nói Vân Bố như cá gặp nước trong làng giải trí.
Vân Bố nhớ đến một chuyện, cô ta lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo ra: “Đàm Tinh đưa cho cậu này.”
Trước đây Đàm Tinh từng đồn đại mấy lời không hay về Tô Lăng nên thấy cô ta tặng đồ cho mình thì cô có hơi bất ngờ.
Cô mở hộp quà, bên trong có một bộ quần áo và một đôi giày được giặt sạch sẽ, đặt ngay ngắn ở trong hộp.
“Đàm Tinh nói là cậu ta tìm thấy nó ở phòng thay đồ, hình như là bị người ta giấu vào bên trong. Sau này cậu ta lại nhìn thấy nó ở trong lớp học bơi, không biết là ai đã lấy đi nên bảo cậu chú ý hơn một chút.”
Tô Lăng ngẩn người, cô không ngờ Đàm Tinh lại gửi lại bộ quần áo này.
Vân Bố thở dài: “Cậu ta cũng không xấu tính lắm nhỉ.”
Tô Lăng nở nụ cười, đúng thật. Lúc trước cô thôi học khá sớm, không nghĩ có một ngày mình sẽ nhận được lòng tốt của người khác như vậy. Đúng là có đôi khi, giữa người tốt và người xấu chẳng phân ra một ranh giới nào cả.
Có người sẽ làm chuyện xấu nhưng cũng có người sẽ làm việc tốt. Chỉ một điều tốt đẹp thôi cũng đủ khiến chúng ta tin tưởng vào cuộc sống này mà cố gắng sống tiếp.
“Mười Hai Năm Phong Trần” còn chưa quay xong, Tô Lăng cũng không ở lại trường lâu thì đã bắt xe đến trị trấn San Hô.
Nhưng cô vừa đến nơi thì đã có một người đàn ông đang đứng chờ sẵn bên cạnh tấm bia đá lớn, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô.
Suýt chút nữa Tô Lăng đã quên mất người đàn ông này!
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở thành phố L, hắn khăng khăng tặng cô cái lắc chân bằng đá thạch anh tím.
Vẻ mặt Tần Kiêu trông rất khó coi.
Tàn thuốc rơi đầy dưới chân hắn, hắn dập tắt điếu thuốc trên tay một cách thô bạo rồi đi về phía Tô Lăng.
“Chạy, tôi cho em chạy tiếp.”
Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn tháng tám như tô điểm thêm cho thị trấn cổ trống trải, yên tĩnh, gió thổi ấm áp từng cơn.
Tô Lăng thấy hắn đi tới thì trống ngực đập thình thịch, cô, cô… Cô không những nhốt hắn ngoài cửa mà còn lén trốn đi. Cô kéo chặt ba lô của mình, lúc hắn chỉ còn cách cô vài bước, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh.”
Người đàn ông này mở hai nút cúc áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh, không có một chút dáng vẻ chững chạc mặt người dạ thú của mấy năm sau.
Khí tràng của hắn không kiềm chế được, mang theo mấy phần ngang tàng.
Tô Lăng sợ muốn chết: “Tần Kiêu, anh muốn làm gì?”
Hắn cười cười một tiếng, giơ tay chống lên đầu cô: “Bây giờ nói xin lỗi thì cũng vô ích.”
Hắn chờ ngoài cửa phòng cô đến tận mười một giờ, sau đó lễ tân đỏ mặt nói cho hắn biết là cô đã trả phòng rồi rời đi từ lâu. Hắn bay nghìn km xa xôi đến cái thành phố tồi tàn rách nát đó để tặng quà cho cô, đi xa như vậy cũng chỉ là muốn tối đó được ôm cô một chút.
Cô nói đi là đi, coi hắn như trò đùa hả?
Tần Kiêu cao một mét tám mươi bảy, rất cao nên khi hắn cúi đầu nhìn người khác thì sẽ đem lại cho đối phương cảm giác khá bức bách. Đôi mắt hắn đen nhánh, lúc nhìn Tô Lăng thì rất chăm chú, dường như trong mắt hắn chỉ có một mình cô vậy.
Tô Lăng mềm nhũn cả chân, bây giờ cô bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Cô không dám cử động, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ thấp giọng nhỏ: “Hay là anh buông ra trước đã.”
Bàn tay đặt trên đầu cô cực kỳ đáng sợ, cô không nhịn được mà nghĩ đến Diên Vĩ Lâu trong “Mười Hai Năm Phong Trần” cũng có một chiêu thức vô cùng dã man, có thể đập vỡ sọ người chỉ bằng một chưởng.
Ve trong trị trấn San Hô cũng sợ đến mức không dám kêu ran.
Bây giờ cô lại bày ra bộ dáng vô cùng biết điều.
Người đàn ông đó cười nhẹ một tiếng, khom người xuống thấp hơn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em còn cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi.”
Người đàn ông trước mặt trùng khớp với hình ảnh gã đàn ông hung ác tàn bạo trong kiếp trước của cô, cô lắp bắp nói không nên lời: “Cơ… Cơ hội gì?”
“Hôn tôi một cái, bỏ qua tất cả.”