Là người từ trước đến nay hắn không dám nghĩ tới.
“Không cần khách khí.”
Sơ Tranh nghiêm túc chống cằm, giống như thuận miệng hỏi hắn một câu. “Còn có vấn đề gì không?”
Diệp Trầm nhìn cô như vậy, nhịn không được lo lắng: “Những người kia có thể tìm cô gây phiền toái không? Tôi…”
Sơ Tranh quay người, khuôn mặt nghiêm túc cắt ngang lời hắn: “Cậu có thể đi mua thuốc không?”
Hơn nửa đêm còn phải ra ngoài, thật là phiền phức.
Trên người cô bây giờ, thậm chí cả không khí xung quanh cô cũng không ngừng bốc lên hai chữ “phiền toái” này.
【… 】 Tiểu tỷ tỷ sao có thể nói ra những lời này!!
Đây chính là bằng bản lĩnh mà độc thân!!
Vương giả phát điên không thôi.
Diệp Trầm cũng có chút ngơ ngác.
Hắn hiện tại đi lại cũng khó khăn, sao có thể đi mua thuốc?
Cho nên vừa rồi cô suy nghĩ lâu như vậy, chính là suy nghĩ cái này?
“Tôi tự đi được.”
Hắn vốn đã mang đến cho cô không ít phiền phức, bây giờ còn muốn làm phiền cô…
Diệp Trầm vừa nói vừa đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững lại ngã trở về, đầu gối truyền đến từng trận đau nhức.
Hắn cau mày, hít sâu một hơi, kìm nén đau đớn đứng lên.
Nhưng vừa đi hai bước lại trực tiếp ngã xuống, nếu không phải Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, thì hiện tại hắn đã đụng vào một góc ghế sofa.
Lúc này Diệp Trầm cách Sơ Tranh rất gần.
Hắn lại lần nữa cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.
Thình thịch…
Thình thịch, thình thịch…
Trái tim đập nhanh không theo quy luật, phảng phất như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sơ Tranh, tay đặt trên bả vai cô, hơi dùng sức, yết hầu khẽ động, hôn lên môi Sơ Tranh.
Cảm xúc mềm mại làm cho trái tim Diệp Trầm đập kịch liệt, huyết dịch toàn thân sôi trào, làm hắn hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Diệp Trầm theo bản năng cắn nhẹ một cái, cảm giác mềm mại mang theo hơi thở băng lãnh, giống như con người cô vậy.
Sơ Tranh tựa hồ có chút ngu ngơ nhìn hắn, không có bất cứ phản ứng gì.
Yết hầu Diệp Trầm khẽ động một cái, muốn tiến thêm một bước, lại bị Sơ Tranh đẩy ra.
Cô đưa tay lau môi: “Cậu làm gì?”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có phẫn nộ, cũng không giống như những người con gái bình thường xấu hổ khi bị phi lễ, mà lạnh nhạt như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
Đáy lòng Diệp Trầm hoảng hốt.
Cô từng nói, cô cứu mình, chỉ là muốn để cho mình cảm thấy cô là một người tốt.
Vừa rồi hắn cũng không biết, mình làm sao lại…
Diệp Trầm đột nhiên lên tiếng: “Từ khi cha mẹ tôi qua đời, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tôi đều chỉ có thể một mình chịu đựng, chờ đợi nó qua đi, chịu đựng ốm đau, chịu đựng rét lạnh, chịu đựng hết thảy những chuyện tôi chưa từng ngờ đến… Nhiều lần tôi cho rằng mình sẽ chết, nhưng tôi vẫn không chết.”
Hắn đã thật lâu…
Thật lâu không cảm nhận được, được người ta chiếu cố, được người ta cứu vớt là cảm giác gì.
Lý trí nói cho hắn biết, hết thảy những chuyện này có lẽ đều là âm mưu.
Nhưng bỏ qua lý trí, hắn luôn không nhịn được mà nhớ tới cô, lúc đầu là nghĩ đến động cơ của cô, mục đích của cô, sau đó…
Chỉ đơn thuần là nhớ cô.
Diệp Trầm bỗng nhiên phản ứng lại, mình đang nói cái gì?
“Tôi… Tôi đi trước.”
Diệp Trầm tông cửa xông ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền vấp ngã, đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, lan khắp tứ chi, kể cả trái tim cũng đau.
Người như hắn, có tư cách gì để nói với cô những lời này.
Cô là đại tiểu thư của Kỷ gia cao cao tại thượng. Tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn.
Bọn họ vốn không phải là người của cùng một thế giới.
Diệp Trầm đứng lên, giống như không cảm giác được cơn đau, đi về hướng thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, bỗng bị một cánh tay chặn ngang lại, đẩy hắn sang bên cạnh, Diệp Trầm tựa lưng vào bức tường lạnh băng.
Sơ Tranh một tay chống tường: “Cậu đi đâu vậy?”
Diệp Trầm nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào cô: “Gây thêm phiền phức cho cô…”
“Trở về.”
Sơ Tranh dương cằm chỉ về phía cửa bên kia.
“Tôi…”
“Một lần cuối cùng, trở về.”
“Kỷ Sơ Tranh…”
“Không quay về tôi đánh gãy chân cậu.” Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp hắn.
“…”
Diệp Trầm lần nữa bị ném trên ghế sofa, Sơ Tranh không nhìn hắn, khuôn mặt sa sầm bước ra cửa, cửa phòng răng rắc một tiếng đóng lại, tiếp theo là âm thanh khóa trái vang lên.
Diệp Trầm: “…”
Diệp Trầm dựa vào ghế sofa, ngón tay chạm lên cánh môi, hắn nhẹ nhàng đè xuống, nơi đó tựa hồ còn lưu lại mùi hương của cô.
Diệp Trầm ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào hư không.
Kỷ Sơ Tranh…
Tôi hình như…
Thích em.