“Thằng bé có mái tóc vàng giống mẹ, và đôi mắt nâu giống ta. Thằng bé có một vết bớt ở ngay má trái, không lớn, hình trăng khuyết.” Đó là những gì ông còn nhớ khi nhìn vào bức hình được họa sĩ vẽ lại của hai mẹ con. Có lẽ vì muốn lưu lại hình dáng của con nên vợ ông đã bỏ tiền ra thuê họa sĩ phác họa lại hình ảnh hai mẹ con. Phải chăng nàng cảm nhận được điều gì đó, nên mới để lại bức hình đó, để mong rằng trong tương lai, ông và con dẫu có xa cách nhưng lòng vẫn hướng về nhau?
Ông không biết, nhưng ông thấy biết ơn về điều này. Đồng thời, ông còn nhờ Khải Luân dựa vào những gì ông kể, thuê họa sĩ để vẽ ra chân dung của con ông. Có như vậy, ông mới chắc chắn rằng bản thân mình đã nhớ đúng về dáng hình của con. Khải Luân và Đình Trường tức tốc làm theo lời ông, cả hai đã thuê họa sĩ về, dựa theo những gì ông thuật lại, vẽ ra ba bức hình gồm: trẻ nhỏ, thiếu niên và ông lão. Ba bức hình này đều dựa vào lời kể của linh hồn già để vẽ ra, ba bức đều hướng về con của ông.
Theo phỏng đoán của Đình Trường, dựa vào những gì anh cảm nhận khi tiếp xúc với ông lão, anh có thể rằng con của ông có lẽ đã già – và trong trường hợp tệ hơn là đã chết đi. Cả hai đưa ba bức họa cho linh hồn già. Nhìn hình, ông òa khóc nức nở.
Cả hai đã đem bức họa đăng lên mạng, nhờ mọi người hỗ trợ tìm kiếm và kể sơ về trường hợp của ông lão. Không lâu sau đó, đã có người liên lạc với Đình Trường, nói rằng muốn hẹn gặp anh để hỏi rõ hơn về việc này. Anh hẹn họ ra chỗ nghĩa trang, nơi linh hồn già đã kiên nhẫn đợi hết hàng trăm năm trời.
Mấy ngày sau, một người đàn ông dắt theo ông già đang ngồi trên chiếc xe lăn chậm rãi tiến đến chỗ hẹn. Ông già có mái tóc bạc trắng, cùng đôi mắt nâu cụp xuống. Điều đặc biệt là ở bên gò má trái của ông có một vết bớt hình trăng khuyết, sậm màu trên nền da trắng hồng. Lão già đưa mắt nhìn Khải Luân, chàng trai có đôi mắt bạc xinh đẹp. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, lão biết rõ, những điều Khải Luân nói trên mạng đều là sự thật.
Lão nhờ Khải Luân thuật lại những điều mình muốn nói với linh hồn già, về những uất ức mà lão đã chịu hồi ấu thơ. Nhưng sau tất cả, lão rất tự hào về cha mình, về người đàn ông mà lão đã tìm kiếm rất lâu. Ngày thơ bé, lão luôn trách cha mình sao đi mãi chưa về. Khi trưởng thành, biết rõ cha mình là một người vĩ đại ra sao, lão đã luôn tự trách và không ngừng tìm kiếm cha mình sau đó. Tiếc rằng, có lẽ ông đã chết đi nên cả hai cứ lạc nhau mãi đến tận giờ phút này.
Nghe lời tường thuật của con trai, linh hồn già bật khóc. Ông âu yếm hôn lên trán con trai, vuốt ve gương mặt ông chẳng bao giờ có thể chạm đến được.
Ông cảm ơn Khải Luân và nói với cậu rằng ông đã nhớ ra tên của mình rồi.
“Vậy ông tên gì thế?”
“Abner Willey.”
“Đó quả là một cái tên hợp với ông.” Khải Luân mỉm cười, nhìn linh hồn già tan biến trong gió.