Lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Hạ muốn đốt pháo hoa ăn mừng.
Cô ta luôn buồn bực tại sao từ sau khi bị bắt về Lâm Mộc Ân lại ngoan như vậy, thì ra là làm Lục Phong Miên lơ là, nhưng vẫn ấp ủ chuyện này.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Phong Miên lạnh xuống, trong lòng cô ta mừng thầm, quả nhiên không tìm đường chết thì không phải là Lâm Mộc Ân, cái sự ngu ngốc quen thuộc đã trở lại.
Nhưng mà chưa vui vẻ được mấy giây, cô ta liền nghe Mộc Ân lại nói: “Phòng này phong thuỷ không tốt, chúng ta chuyển sang nơi khác ở có được không? “
Lâm Hạ cứng đờ.
Chúng ta..
Không nghe lầm, trong này bao gồm cả Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên đương nhiên cũng chú ý tới kiểu xưng hô thân mật này, khí đen bao phủ lúc nãy lập tức biến mất.
Sắc mặt anh trầm ổn như cũ, giọng nói lại biểu lộ sự vui vẻ khó phát hiện, hỏi: “Tại sao không ở đây, không thích nhà này? “
“Ừm.” Mộc Ân gật gật đầu: “Phòng này không hợp với bát tự của cháu, Ngũ Hành không thuận, chú không ở đây cháu cứ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà chú bận rộn như vậy, không thể mỗi ngày đều ở nhà với cháu, cháu muốn đổi đến nơi tốt hơn một chút, cách quân đội của chú Lục gần một chút, như vậy chú có thể về nhà sớm hơn.”
Vốn là nói hưu nói vượn, ngoài ý muốn lại lấy lòng Lục Phong Miên.
Anh nhìn Mộc Ân, môi mỏng khẽ cong: “Được, cơm nước xong xuôi tôi đi chọn với em.”
Mộc Ân không ngờ anh đồng ý dễ dàng như vậy, nhất thời sướng đến phát rồ rồi, ngẫm lại vẫn phải tiêm thêm cho anh một mũi dự phòng nữa.
“Vậy chú Lục, chọn phòng ở là chuyện rất quan trọng, đến lúc đó có thể cháu sẽ chọn cẩn thận một chút, chú đừng cảm thấy phiền nha…”
Dù sao phòng nào có quỷ phòng nào không có, cũng là chuyện khó nói, nói không chừng chọn một ngày cũng không chọn được nơi sạch sẽ.
“Không phiền.” Lục Phong Miên nói: ” Tùy em chọn.”
“Cảm ơn chú Lục.” Mộc Ân hoàn toàn yên tâm, muốn gắp bánh sủi cảo nhân tôm bỏ vào đĩa Lục Phong Miên.
Vừa gắp lên, người đàn ông nhích người tới gần, môi mỏng khẽ nhếch.
Bộ dạng này của anh đã nói rõ ý đồ, Mộc Ân có ngốc cũng có thể thấy rõ anh đang muốn mình đút cho, mặc dù ngại, nhưng vẫn là thuận theo ý của anh, cẩn thận từng li từng tí đút bánh sủi cảo nhân tôm vào miệng anh.
Bánh nhân tôm mềm mềm ngon miệng, sau khi cắn thì hương thơm tràn ngập khoan miệng, Lục Phong Miên hài lòng có chút gật đầu, “Tay nghề thím Trương lại tiến bộ rồi.”
“Vâng.” Phó Dũng phụ họa đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ, không phải tay nghề thím Trương tiến bộ, rõ ràng là bởi vì tâm trang Lục gia tốt nên ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Mộc Ân ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, cô vẫn luôn thích thím Trương làm đồ ăn nhất, cắn một miếng bánh sủi cảo nhân tôm cảm thấy ngon đến quên cả trời đất.