Quả nhiên, Du Nhậm bị Hà Điền Điền trừng mắt giận dữ khi tan học vào buổi trưa. Cô xem như không thấy, chỉ mải thu dọn cặp sách, kéo Hoài Phong Niên vừa đi vừa nói chuyện này.
Tóc Xoăn kinh ngạc, cặp kính to tròn trượt xuống sống mũi nhỏ nhắn: “Tại sao?”
Du Nhậm khinh thường nói: “Chỉ là mình không thích cậu ấy giở trò này, nếu cậu ấy thực sự khiêm tốn nhường cho mình, có thể mình sẽ không cần danh hiệu xuất sắc đó. Nhưng cậu ta lại đi khóc lóc suốt cả tiết với giáo viên chủ nhiệm, làm như mình bắt nạt cậu ta vậy.”
Du Nhậm trang trọng vỗ vai Tóc Xoăn: “Thế nên mình đã đề cử cậu, vả lại rất chính đáng. Giáo viên phân vân trước hạng nhất và hạng nhì, đến hạnh thứ 27 thì bất ngờ ngã ngửa. Hơn nữa, cậu có mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh, ai trong lớp cũng coi cậu như em gái.”
Không nên đánh giá thấp lợi thế nhỏ hơn hai tuổi của Hoài Phong Niên, khoảng cách tuổi tác khiến Hoài Phong Niên loại ra khỏi dòng chảy cạnh tranh ngầm của lớp như một lẽ đương nhiên và được bao phủ bởi tầng hào quang Đức Phật không tranh với đời: Tranh đấu cái gì? Hoài Phong Niên vẫn chỉ là đứa con nít thôi.
Hoài Phong Niên được dịp mở mang tầm mắt đối với người bạn tốt: “Du Nhậm… cậu, cậu…” Tóc Xoăn đang chọn từ ngữ thích hợp: Thật lợi hại? Sao cậu hiểu biết nhiều thế? Sao cậu cao tay thế? Ném mình vào hố lửa rồi…
Lúc cô lắp bắp, Du Nhậm giúp cô đẩy kính lên, nói như bà cụ non: “Cán bộ đang có xu hướng trẻ hoá, đây là thời cơ thích hợp cho cậu.”
Cũng chính vì cán bộ đang trẻ hoá mà Du Hiểu Mẫn cuối cùng cũng trở thành phó viện trưởng dù trẻ hơn ông Tả của khoa tai mũi họng 6 tuổi.
Tuy vậy, Du Hiểu Mẫn rất không phục: “Trẻ hóa nhảm nhí. Phụ nữ nghỉ hưu sớm hơn đàn ông 5 năm. Lại còn bày đặt nói tôi bốn bỏ năm lên, làm tròn cũng chỉ kém ông ta một tuổi, gần như không có gì khác biệt.”
“Vậy cậu làm thế liệu có gây thù chuốc oán với Hà Điền Điền không?” Hoài Phong Niên vẫn lo lắng cho Du Nhậm.
“Dù mình có không làm gì cũng gây thù chuốc oán với cậu ấy thôi.” Du Nhậm còn trẻ và bồng bột, chưa hiểu chiêu có oán hận thì nên giải ra chứ không nên chuốc vào: “Nếu lần này mình không đảo ngược ván cờ, lần sau người ta tưởng mình dễ bị bắt nạt.”
Cuối cùng, Du Nhậm trấn an Hoài Phong Niên: “Tính cả số phiếu dao động và số phiếu bầu bừa, nhiều nhất Hà Điền Điền chỉ nhận được 20 phiếu, còn cậu sẽ nhận được không ít hơn 30, Ngô Thước và Trịnh Dật Phi có thể bỏ phiếu trắng, nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều.”
Tóc Xoăn lại một lần nữa trố mắt díu lưỡi: “Du Nhậm… sao cậu đã tính đến số phiếu bầu? Mà, phiếu bầu bừa là cái gì?”
Du Nhậm nói “phiếu bầu bừa” là chỉ những bạn học sinh mù tịt về ưu nhược điểm của chuyện này, thấy ai được ít phiếu hơn thì chọn để thể hiện lòng tốt. Du Nhậm lại nhìn Tóc Xoăn, thở dài, chí ít cô không thể nói rằng trong lòng đã nhiều lần tính toán về các bạn cùng lớp và thầy cô, phải chứ?
“Không phải cứ ăn mặc đẹp và đãi mọi người ăn uống là nhận được nhiều phiếu bầu. Lòng người khó đoán lắm.” Du Nhậm nhớ lại hồi cấp 2, Bạch Mão Sinh từng vận động các chị em bỏ phiếu cho cô, có vài người đồng ý, nhưng quay mặt đi lại bầu cho Tả Hạc Minh… Mãi sau này Du Nhậm mới hiểu: Là vì đố kỵ.
Cuối cùng, Hoài Phong Niên thiếu niên lão làng nhưng tràn đầy tự ti cảm thán: “Học vấn đúng là được thể hiện ngoài sách vở”.
Ngồi trong quán “Món xào chú Xồm”, Du Nhậm vẫn đang nghĩ về cuộc bầu cử tuần sau, Bạch Mão Sinh bê một chiếc bánh kem nhỏ bước vào quán ăn. Cô không mặc đồng phục trường Số 8, mà mặc một chiếc quần jean rách ôm sát đôi chân thon gầy, khoác bên ngoài chiếc áo phao rộng màu xanh, đôi môi tím tái vì lạnh trong tiết trời mùa đông tháng chạp: “Lạnh chết mất.”
Vì mỗi tuần đều đến “đón” Du Nhậm, người ra người vào cũng nhiều hơn, nhiều bạn của Du Nhậm đều chú ý đến Bạch Mão Sinh: “Mắt và mũi của cô gái đó đẹp thật đấy, nhìn y hệt Uchida Yuki.”
Hỏi về mối quan hệ của hai người, sau khi biết hai người là bạn cùng lớp ở trường cấp 2, họ lại thở dài: “Bạn thân thật là tốt.” Nghe xong, Du Nhậm vặn lại trong đầu: “Không phải bạn thân.”
Bạch Mão Sinh không-phải-bạn-thân đưa chiếc bánh nhỏ cho Du Nhậm: “Sư phụ mình mang từ tỉnh lỵ đến cho mình, mình nghĩ chắc chắn cậu cũng sẽ thích, mang đến cho Đuôi Nhỏ cùng ăn thử đi.”
“Đuôi Nhỏ” là biệt danh mà Bạch Mão Sinh đặt cho Viên Liễu trong cơn ghen, có lần cô hậm hực: “Cuối tuần cậu chỉ có vài tiếng rảnh, nửa số thời gian ấy đã dành cho cái đuôi nhỏ đó.”
Viên Liễu cũng rất khiến Bạch Mão Sinh yêu thích, Bạch Mão Sinh trêu cô bé: “Gọi cô đi.” Viên Liễu há miệng, sau đó ngậm chặt, lắc lắc bím tóc không nói gì.
“Nhưng hôm nay Ấn Tú không có ở nhà, hay là mình ra quán Internet gần đó đợi cậu nhé.” Bạch Mão Sinh bàn bạc với Du Nhậm, ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay Du Nhậm: “Được không?”
Nếu Ấn Tú không ở nhà, Du Nhậm sẽ như cây vàng giả né lửa thử, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay không đi gặp đứa ba nữa, mình sẽ đi mua sắm cùng cậu.”
Quả nhiên, Bạch Mão Sinh vui vẻ cắn môi nhịn cười, mặt đỏ lên vì nín nhịn. Cuối cùng, cô đè nén ham muốn ôm Du Nhậm hôn lên má xuống, thay vào đó là một hơi thở thật dài: “Mình nghĩ… Mình là Hoắc Tiểu Ngọc, Đuôi Nhỏ là Yến Vân, còn cậu là Lý Thập Lang.”
Gần đây Bạch Mão Sinh và bạn diễn Miêu Viên đang hát vở kịch hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông: “Trâm ngọc tím”. Khi cô hổ cái Miêu Viên tính nóng nảy hát “Buồn thay giấc đêm đẹp chỉ thoáng trong phút chốc”, Bạch Mão Sinh tức cảnh si tình, cô nghĩ đến mình và Du Nhậm.
Đến thời nảy sinh tình cảm, nhiều bạn ngu ngơ bắt chước người lớn thực hiện một số nghi thức như nắm tay, ôm hôn, tặng hoa, cùng nhau đi dạo và ăn uống, cuối cùng chỉ vào một chiếc giường ở đâu đó mà không biết phải làm thế nào. Thấy có vài bạn quanh mình đều yêu đương thế ấy, Bạch Mão Sinh cảm thấy thật vô vị.
Đọc đi đọc lại tin nhắn của Du Nhậm, đếm từng phút từng giây để được gặp Du Nhậm giữa đám đông trước cổng trường Số 8, bí mật nắm tay Du Nhậm dưới ánh hoàng hôn lặn sớm ở khu làng nghèo trong thành phố… Những điều này giản đơn hơn nghi thức của những người kia rất nhiều. Bạch Mão Sinh muốn nắm tay Du Nhậm giữa chốn đông người, muốn quang minh chính đại hôn lên đôi má đỏ bừng vì lạnh của Du Nhậm. Nhưng Du Nhậm nói, chỉ cần như bây giờ đã là rất tốt rồi.
Cứ thế, Bạch Mão Sinh ngoan ngoãn làm những chuyện “như bây giờ”. Cô gắp đồ ăn cho Du Nhậm: “Không đi mua sắm nữa, tìm một quán KFC cho cậu làm bài tập đi, mình ngồi cạnh đọc sách cũng được.”
Tuy trường Số 8 nhiều thiên tài, chỉ cần mỗi tuần được gặp hai đứa ngốc này một lần cũng đủ khiến Du Nhậm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đây cũng là nghi thức đã đưa sự viên mãn sau một tuần mong đợi của cô lên đến đỉnh cao.
Du Nhậm rõ ràng nhận ra Bạch Mão Sinh đang đè nén tâm tư, cô nhéo đầu ngón tay của Bạch Mão Sinh dưới gầm bàn. Rõ ràng tất cả các cặp tình nhân trẻ trong lớp đều nắm tay nhau trên sân trường, nhưng cô lại trốn dưới gầm bàn trong nỗi hoảng sợ không thể gọi tên.
Cuối cùng, cả hai cùng nhau lên xe buýt trước cổng trường Số 8. Ngồi ở hàng cuối cùng, Du Nhậm nhìn thấy Bạch Mão Sinh cầm một chiếc bánh nhỏ, nhìn thẳng về phía trước, làn da trắng nõn và mịn màng lộ ra từ lỗ thủng của chiếc quần jean rách. Du Nhậm đặt tay lên lỗ thủng nơi đầu gối, Bạch Mão Sinh quay đầu nhìn cô, cười nói: “Không lạnh.”
Du Nhậm nhìn đôi mắt trong veo ấy, và cũng nhìn thấy một đôi mắt khác trong tim Bạch Mão Sinh. Cô kéo tay Bạch Mão Sinh, đan vào nhau và nắm chặt, giữa lúc hơi ấm chồng lên nhau, Du Nhậm chỉ muốn xe buýt chạy chậm lại.
Du Nhậm, người hoạt bát, nghiêm túc và đoàn kết trong lớp, không thể kiềm chế được suy nghĩ mười lăm tuổi rưỡi của mình, cô lo lắng nhìn xung quanh rồi chợt rướn đầu hôn lên vành tai của Bạch Mão Sinh.
Du Nhậm nhìn Bạch Mão Sinh kinh ngạc, sau đó chuyển thành nụ cười ngốc nghếch, tựa đầu lên vai cô.