Tớ từng tự bao biện rằng mình nhìn lên bảng, tiếc là không phải thế đâu ý. Một bên Chi đắm say, một bên Huệ ngọt ngào, eo người đẹp với giỏi nó sướng nhỉ?
-“Exercise 2a, Nam! Exercise 2b, Thu! Exercise 2c, Khoi!”
Cô gọi đó, lên chữa bài, chia bảng ba phần. Thu đứng giữa. Bài 2a dễ nhất, bài 2b thì ngắn. Có con 2c của Khôi thì vừa dài vừa khó. Chuyện, ý dễ thì cô đã chẳng gọi bạn.
Tớ với Khôi lâu lắm rồi mới đứng sát nhau thế này, tự nhiên trống ngực đập thình thịch ý, khổ thế cơ chứ. Con 2b đáng nhẽ xong lâu lắm rồi mà cái tâm lại cứ muốn viết thật chậm để được ở lại thêm chút nữa. Đùa, xong kiểu suy nghĩ linh tinh quá đơ cả người, đánh rơi cả viên phấn.
Khôi thấy vậy, cúi xuống nhặt lên đặt vào tay Thu rồi lẳng lặng làm tiếp.
Eo, tim nhảy xừ ra ngoài mất á!
Tớ thấy mình hay thật đấy.
Tớ thấy mình hết thuốc chữa rồi. Viết nhanh vài chữ xong chạy vụt xuống dưới. Hấp tấp vội vàng quá, lúc ngẩng mặt lên chỉ biết kêu trời. Cái kết quả cuối cùng, khổ tôi không, bảy nhân ba là hai mốt mà, chập cheng kiểu gì mà viết mười hai thế kia?
Về chỗ rồi thì biết làm sao đây?
Sai mỗi ý đó chắc bị trừ ít điểm thôi nhỉ? Ôi dồi ôi, đau khổ quá đi ợ, xót thương cho từng khúc ruột. Khôi viết sắp xong rồi, thời khắc cậu ấy về chỗ cũng là lúc chết nhục của tớ đây, nhân cũng không nổi mà còn đòi học lớp mười hả? Quá mất mặt luôn ý.
Ớ, bạn làm gì thế kia? Đứng như trời chồng rồi ngoảnh sang bên phải nhìn cô giáo? Cô đang xem vở của bọn tớ mà? Cậu ấy ngay lập tức quay đầu lại, rất nhanh xoá rồi sửa số cuối cùng trong bài của Thu trước khi về chỗ.
Á, gian lận!
Tớ lấm lét nhìn xung quanh, có đứa không biết, có đứa biết nhưng cũng lắc đầu cho qua. Thu thì chẳng còn cách nào khác ngoài câm nín cúi gằm. Tiết đó nhận được con 10 oan trái nhất trong lịch sử đi học.
Ra chơi tớ lên chỗ bạn lí nhí cảm ơn, mà người ta mải vẽ vời chẳng thèm nghe mình, đành lủi thủi vào phòng thay đồ chuẩn bị học thể dục. Hôm nay cái thầy phụ trách lớp bên cạnh đi họp hành gì trên bộ ý, nên gom hai lớp lại luôn cho thầy tớ dạy. Bọn nó vui lắm, làm quen nhau tới tấp, Khỉ thấy Thu vồ vập xởi lởi.
-“Cảm ơn Thu nhé, nhờ Thu cho mượn vở mà điểm tôi tăng hẳn, ba mẹ tôi bỏ lệnh cấm online khuya cho tôi rồi.”
-“Ừ, không có gì đâu.”
-“Ớ, Thu chia tay với Khôi rồi à, dạo này không thấy đi cùng nhau nữa.”
-“Đâu có chia tay đâu.”
-“Thế vẫn yêu nhau hả?”
Ặc, nghe bạn hỏi mới phát hiện mình nói hớ, tớ cuống cuồng giải thích á, bã bọt mép người ta mới chịu hiểu cho.
-“Ừm có lý đấy, Thu xấu thế làm sao mà Khôi yêu cho được, không có chỗ nào xứng cả. Thôi đừng buồn, từ giờ chuyển sang làm bạn gái tôi đi.”
Hả? Sốt à?
-“Nhà tôi thì không giàu bằng nhà Khôi đâu nhưng cũng có của ăn của để đấy. Ba Khôi bán kim cương chứ gì? Nhà tôi cũng bán than tổ ong nhé.”
Tớ trố hết cả mắt luôn, liên quan á?
-“Thu đơ cái gì mà đơ, cô giáo bảo than với kim cương giống nhau, đều cấu tạo từ cái nguyên tố gì ý nhỉ…tôi quên xừ nó rồi…mà kệ đi, nói chung là về làm dâu nhà tôi mai sau không phải đi làm vất vả gì sất, chỉ cần ở nhà cân than với mẹ tôi thôi…”
Khiếp, đã đen rồi còn suốt ngày cân than thì thành cái gì cơ chứ?
-“Nhưng mà tớ thích đi du học cơ.”
-“Đàn bà con gái biết đẻ là được rồi, học lắm làm gì cho mụ người.”
-“Kệ tớ.”
-“Đừng khinh nhau nha, nhà tôi có hẳn đại lý buôn đấy chứ không phải bán lẻ đâu, Thu giờ không giành lấy tôi mai sau tôi thích người khác lại hối hận không kịp đó…”
Eo, chưa từng thấy cái cậu nào dai như cậu này, đeo bám mãi đến lúc thầy tuýt còi báo vào giờ mới chịu tha cho Thu.
Lớp tớ có hot boy thì lớp bạn cũng có hot girl. Cao hẳn mét bảy nha, xinh lung linh rực rỡ, học giỏi xếp thứ hai của khối đó, giỏi toàn diện luôn. Nhìn kìa, ngay đến nhảy xa cũng kém Khôi có năm chục phân thôi.
Ối dồi ôi bọn nó hò với rú ầm hết cả lên, nào là xứng đôi vừa lứa, nào là trai tài gái sắc, nào là hay hai lớp mình kết thông gia đi. Chi tức ra mặt luôn ấy, Thu thì thực sự cũng hơi băn khoăn, vì sao Khôi lạnh lùng với Chi như vậy mà bạn vẫn cứ bám riết không buông?
Kiểu như bị bỏ bùa ý à!
Nhưng mà băn khoăn là một chuyện, ngứa ngáy lại là chuyện khác. Mặc dù hơi xấu hổ nhưng tớ phải thú nhận rằng cứ thấy ức ức kiểu gì ý, lúc đầu hơi âm ỉ thôi, sau khì ngùn ngụt muốn phát điên.
Thế nên tới lượt nhảy của mình, Thu quyết tâm cao ngất trời, ý chí chiến đấu nhen nhóm phừng phừng. Rốt cuộc điềm nhiên hạ cánh ở vị trí xa hơn bạn kia hẳn hai chục phân, cực kì vượt trội so với thành tích mọi khi của chính mình. Eo, thầy tớ choáng quá phải đứng hẳn dậy cơ mà.
-“Tây Thu giỏi ghê ta!”
Bạn Khỉ hét ầm ĩ, mấy bạn khác lớp cậu ấy cũng nhìn tớ ngưỡng mộ lắm ý, trong lòng thực tình có chút sung sướng, xong sợ mất thể diện nên mặc dù chân đau đến tái tê nhưng vẫn cố mỉm cười lê lết về chỗ.
Đau thật đó, hình như lúc nãy cuống nên bị sai kĩ thuật rồi hay sao á. May mà thể dục tiết cuối chứ không thì trễ giờ mất. Tớ chắc ngồi nghỉ tý cho hồi sức rồi lát mới lên lớp lấy balô.
Giờ mới thấm câu các cụ dạy, không có thành công nào là không phải trả giá đắt. Đang tiu ngỉu nghĩ ngợi vớ vẩn thì bị đứa nào vỗ một cái giật cả mình.
Còn đứa nào nữa, làm gì còn ai khác vỗ kiểu đấy đâu chứ?
Bạn không nói không rằng, cúi xuống xem xem xét xét. Ghét ghê ta, chân của Thu chứ chân của Khôi hả? Khôi làm như mình có quyền lắm ý. Bực nhưng hèn, không dám ý kiến, nhỡ làm bạn điên bạn vặn cho một cái thì khổ.
Thái độ cậu ấy cũng méo mó kiểu gì ý, tay cầm miếng cao dán mà tức tối lắm cơ. Cái cao nè thấy quảng cáo trên tivi ấy, đắt lắm ý nên tớ theo phản xạ hơi rụt chân lại.
Eo, khiếp, bị lườm á. Thu vừa nói mà vừa run cầm cập, ấp úng mãi mới thốt được hết câu.
-“Không sao…không cần đâu…Khôi về trước…đi…Thu lát xoa tý dầu gió là khỏi…”
-“…”
Khiêm nhường nhún mình đến thế rồi mà bạn chẳng tha cho gì cả, bóc miếng cao xong đập bốp một phát xuống chỗ bầm chứ.
Á, giết người à, cái đồ ác độc tàn nhẫn vô lương tâm này, ghét!
Tớ đau tái cả mặt, ứa nước mắt, suýt chút nữa thì nức nở rồi ý, phải cố gắng lắm mới nén được. Không hiểu sao mà mình càng ngoan thì bạn lại càng cáu, cậu ấy bực bội nhìn nhìn, xong tự dưng đang yên đang lành mắng người ta rõ to.
-“Thu điên à, sao lại sợ Khôi? Thu bị bắt nạt một chút thôi Khôi đã khó chịu lắm rồi, hỏi làm sao mà Khôi đánh Thu được?”