“Vạch ra tao xem, bằng không tao tách mông mày ra làm hai!”
Và thế là cậu ngoan ngoãn để Mikey sờ nắn mông, còn không biết liêm sỉ vỗ đen đét vào
“Được rồi đó!” Takemichi bật người dậy, bị hắn giữ lại
“Quá muộn rồi cưng à. Mau giúp anh đây làm dịu con “khủng long” này xuống nào!”
“Không, không!!! Á á!!!!”
Takemichi gào thét trong vô vọng, cuối cùng mong ước cũng thành hiện thực, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nhưng dù sao cũng nên phối hợp với anh.
______________
Sáng hôm sau Takemichi ngủ dậy cũng không thấy người đâu, cơ thể trở nên rất đau nhức do lâu rồi mới vận động. Nhìn lên phía đồng hồ cũng đã hơn chín rưỡi sáng, cũng phải, tên nào đó sức trâu liên tiếp bốn hiệp, Takemichi khóc lóc hắn mới tha.
Cậu khó khăn đi vào nhà tắm, xong lại cảm giác uể oải. Hai đầu ngực sưng tấy hại không cả mặc được áo, Takemicchi thề sẽ không có lần thứ hai nghịch dại như vậy. Cậu không còn cách nào khác ngoài để trần, nhưng do mệt mỏi nên cũng chỉ nằm dài trên giường.
Mikey trở về lúc trưa, vào phòng đã thấy thiếu niên đang nằm ngủ, áo thì không mặc, chẳng biết là khoe cho ai xem. Anh đánh thức cậu dậy, Takemichi cũng nghe lời
“Sao lại không mặc áo?”
“Ngực đau.”
Rất trung thực.
Rất thẳng thắn.
Mười một điểm.
Anh phì cười, không hiểu sao lại ngốc đến thế “Sao không bôi thuốc vào, lại đây tôi bôi cho.”
“Không cần.”
Takemichi tự lấy thuốc tự thoa, Mikey cũng không phản ứng lại. Đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ xuống
“Hôm nay mệt rồi, tôi dẫn em ra ngoài ăn. Đến nhà hàng thủy cung này rất đẹp.”
Takemichi không trả lời, lấy đồ mặc vào. Hắn đưa cho cậu một chiếc áo dài tay màu be, cổ chữ V rộng để lộ cả hai bên xương quai xanh, sau đó lại quàng thêm khăn lên cổ. Cậu chẳng hiểu nổi gu ăn mặc của tên này.
Lúc ra khỏi cửa, Takemichi bắt gặp hai tên cao to đứng ngay hai bên, thấy cả hai liền cúi chào, hắn ra hiệu mới ngẩng lên. Mà thường ngày cậu ra vườn cũng chào, Takemichi chỉ ngượng ngùng nói không cần kính lễ nhưng chẳng có tác dụng. Ra ngoài cổng chính tiếp tục bắt gặp hai tên canh gác, thậm chí còn có súng ở bên thắt lưng. Takemichi thầm nghĩ, xem ra hắn vẫn rất đề phòng cậu.
Vì trời bắt đầu chuyển lạnh nên Mikey không muốn lái xe mui trần, hơn nữa người tình của hắn yếu nhớt, có dấu hiệu mệt mỏi sau trận ân ái tối qua.
Takemichi bước vào trong nhà hàng mà đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc, cậu nghĩ nơi này quá đỗi đẹp rồi. Đôi mắt xanh dương nhanh chóng ngắm được một chỗ ngồi vô cùng vừa ý, nhanh chóng đến ngồi trước. Mikey ngồi đối diện với thiếu niên, tự nhiên gọi món.
Takemichi trong lúc đợi món ăn lên cũng chỉ toàn nhìn vào kính bên cạnh, mấy con cá thật lộng lẫy, không thèm chú ý đến anh. Đến khi đồ ăn lên, cậu vừa ăn vừa ngắm cảnh, hơn nữa nhà hàng còn mở thêm nhạc cổ điển, cũng lãng mạn quá rồi
“Thích lắm sao? Tôi thấy em cứ nhìn ngắm mãi.”
“Ừm, thích chứ!!!” Takemichi bỏ miếng cá vào miệng, nhìn người đối diện với ánh mắt sáng rực
“Thích là tốt, lần sau lại đưa em đến.”
“Thật sao!?”
Mikey gật đầu, cầm ly rượu lên nhâm nhi. Hắn không nghĩ tới Takemichi lại thích đến vậy, cậu đúng là dễ chiều, anh nghĩ về sau nên đưa thiếu niên đến mấy nơi độc lạ.